
n
gặm vỏ cây thôi.
“Người, người không nên nhìn thuộc hạ như thế, nếu người muốn
ăn lê hãy nói với thuộc hạ”, Âu Dương Thiếu Nhiên mở miệng, ngô nghê nói.
Tôi trong mắt, nhếch mép nói: “Ăn đi, ăn đi, ta không muốn
ăn nữa. Nhớ là lúc ăn phải cầu nguyện đấy, cảm tạ người nào đã chế tạo ra chiếc
mặt nạ bán tự động[2'> này”.
[2'> Chiếc mặt nạ bán tự động, ý nói chiếc mặt nạ này có một
nửa bên dưới có thể tháo ra tháo vào hay đẩy lên đẩy xuống để tiện cho việc ăn
uống.
Thật là phụ bạc mặt nạ của Mặc Nguyệt quá.
“Bán tự động nghĩa là gì?”
“Nghĩa là, ta muốn đi ngủ”.
“Nhưng, chuyện đó với việc người muốn đi ngủ chẳng có liên
quan gì cả”.
“Im ngay!”, nổi giận đùng đùng, tôi quay người tìm tư thế
thích hợp, chuẩn bị đắm mình vào giấc ngủ.
Âu Dương Thiếu Nhiên ngồi bên cạnh ăn lê, không gian tứ phía
tĩnh lặng vô cùng, đợi một lát sau mới rầu rĩ nói: “Ta nhìn thấy hết rồi”.
Tôi không đáp lại, mệt mỏi nhắm mắt.
Thiếu Nhiên của tôi, từ khi nào lại dùng lời lẽ nặng nề như
thế để nói chuyện với tôi vậy. Trẻ con vốn chẳng nhiễm bụi trần, lẽ nào huynh bị
tôi đẩy vào chốn trần ai rồi sao.
“Nàng để tâm đến hắn phải không? Thích hắn, không, thậm chí
còn hơn cả thích. Ta đều biết, nàng thường tỉnh giấc giữa đêm là vì mơ thấy hắn;
nàng thích nhắm mắt giữa thảm hoa, là vì muốn ảo tưởng rằng hắn đang nằm bên cạnh;
mỗi khoảnh khắc khi nàng thức dậy, người đầu tiên nàng nghĩ đến cũng là hắn. Bất
luận nàng làm gì, ở đâu, gần hay xa hắn. Bên cạnh nàng lúc nào cũng có bóng
hình của hắn, không sao tan biến được. Ta… biết tất cả, vì ta cũng thường xuyên
như thế”.
Mắt đã khép chặt nhưng lại cứ như đang mở trừng trừng.
Dường như tôi nhìn thấy nụ cười của Âu Dương Thiếu Nhiên, ở
bên cạnh tôi, dựa vào gốc cây, khẽ khàng đung đưa quả lê trên tay, nụ cười còn
khó coi hơn cả khóc.
“Những thứ con người ta muốn quên đi thì lại nhớ rất rõ. Khi
chúng ta muốn thực sự quên một người đã xa, chúng ta sẽ luôn cảm thấy người đó
vẫn đang ở bên cạnh mình. Bởi vì các huynh luôn cảm thấy người đó vẫn đang ở
bên cạnh mình. Bởi vì các huynh luôn ở bên cạnh tôi, cho tôi mới thường quên đi
những thời khắc đáng nhớ. Đó phải chăng chính là mối quan hệ giữa tôi và các
huynh? Tôi biết chắc rằng mình rất quan tâm đến các huynh nhưng lại chẳng cách
nào nhớ tới các huynh như nhớ tới hắn cả. Càng không thể gần gũi, cũng không thể
thù địch, tình cảm nồng đậm tới nỗi không thể thoát ra nổi, lại càng lúc càng
mãnh liệt khắc sâu trong tâm trí. Có người nói, những thứ không có được, vĩnh
viễn là thứ tốt đẹp. Còn những thứ đã đạt được, dù sao cũng chắc chắn nên chẳng
còn lo lắng được mất nữa. Tôi, cũng là loại người như thế.
Tôi chẳng dám hỏi Âu Dương Thiếu Nhiên, dù tôi có như thế, bọn
họ phải chăng vẫn muốn ở bên cạnh tôi? Dù người tôi nghĩ đến không phải là họ,
dù tôi chẳng hề nhớ đến họ trong bất cứ giây phút nào.
Có người nói, tình yêu giống như một canh bạc.
Tôi là một con bạc đã thắng rất nhiều.
Trước mắt tôi có hai con đường.
Một là nhà bảo tồn, bảo vệ rất nhiều những thứ đồ quý báu mà
mình đã giành được.
Hai là thám hiểm, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần
đón nhận thất bại của chính mình.
Tôi nên làm một nhà bảo tồn, đáng tiếc tôi lại lựa chọn làm
một nhà thám hiểm.
Từ đám cỏ bên cạnh, bỗng nhiên vang lên những tiếng động khe
khẽ.
Một bàn tay chầm chậm nắm chặt tay tôi.
Tôi đột nhiên phát hiện, tay của Thiếu Nhiên, lớn hơn tay
tôi rất nhiều. Từ khi nào, chàng thiếu niên hồn hậu đã trở thành một nam tử
chân chính rồi.
“Cho dù nàng không thể thường xuyên nhớ tới ta, ta vẫn muốn
giữ nàng bên cạnh. Chí ít, ánh mắt ta có thể thấy được dáng vẻ nàng. Không phải
bóng hình, không phải ảo ảnh, mà là nàng thực sự. Cho nên, ta muốn mình cũng
luôn đọng lại trong đôi mắt nàng, không phải là bóng hình trong ảo tưởng mà là
con người chân thực của chính ta. Bờ vai ta không rộng, nhưng lúc nào cũng có
thể làm chỗ dựa cho nàng. Bàn tay ta chẳng lớn, nhưng nếu nàng cần, ta cũng sẽ
mãi mãi như thế này, nắm thật chặt bàn tay của nàng”.
Nước mắt tôi trào ra, như đã chảy ngược vào tim, như đã thấm
sâu trong huyết mạch.
Dòng máu đang chảy rần rần trong cơ thể, cơ hồ ẩn chứa rất
nhiều rất nhiều nỗi bi thương, ngay đến bản thân cũng có thể cảm nhận được từng
ngóc ngách của nó.
Mà đó lại không phải là nỗi bi thương của mình tôi.
Nỗi buồn đau của tôi, nỗi thương tâm chất chứa trong lòng
tôi? Chính là khi tôi cảm nhận được cơn bi thương này, tôi mới giật mình phát
hiện ra, hóa ra tất cả những đau khổ ấy đều không phải của tôi, mà chính là của
đám người bọn họ.
Ở trước mặt tôi, Mặc Nguyệt như sụp đổ, Âu Dương Y chẳng nói
nên lời, Âu Dương Huyền mỉm cười gượng gạo, Mạch Thiếu Nam nổi trận lôi đình,
Âu Dương Thiếu Nhân chỉ biết run rẩy ôm tôi vào lòng, Âu Dương Thiếu Nhiên lại
nói những lời như thế.
Sáu người bọn họ, ở bên cạnh tôi, chỉ có sáu người bọn họ đã
vì tôi mà làm mọi chuyện.
Còn tôi, những việc tôi làm đều như cứa sâu vào vết thương
trong lòng họ.
Tôi rất muốn tặng cho mình một cú bạt tai. Nhưng