
, hiện tại chúng ta nên về chính nghĩa mà
nhanh chóng xuất kích, bắt Thượng Quan Tình về quy án”.
Ánh mặt trời chói lóa xuyên qua khung cửa rọi vào gian
phòng. Ở giữa quầng sáng ấy, chỉ có một tên thần bổ ngu ngốc thối tha, ngước
ánh mắt lấp lóa hừng hực khí thế chỉ muốn bắt người, phát ngôn bừa bãi, nói xằng
nói bậy.
Khóe miệng tôi bắt đầu co giật, lông mày chau lại, tiếp đến
cơ thể không kiềm chế được cũng run lên bần bật.
Diễn biến thần kỳ này thật khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tinh
thần tôi không chịu đựng nổi những thứ lớn lao thế đâu.
Lần thứ một trăm tôi muốn hỏi, tại sao ném tôi vào cái chỗ
này?
Tên thần bổ chết tiệt này, phải chăng khi tới chiêu mộ tôi,
hắn không cẩn thận lại khiến thần Đen Đủi nổi giận rồi?
Tôi muốn lớn tiếng từ chối, nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ
lại.
Đó chẳng phải chính là… mục đích mà tôi đến đây hay sao chẳng
phải tôi đến đây là để giải quyết vụ án Thượng Quan Tình hay sao.
Ây da, tình cảnh của tôi lúc này đúng là mèo mù đồng thời đụng
phải cả chó lẫn chuột chết mà.
Suy đi nghĩ lại kỹ càng, cuối cùng tôi quyết định.
Chết thì cũng chết rồi, bản thân mình thực sự không còn đường
nào khác.
“Kỳ thực, ta đến đây cũng là muốn tìm hiểu vụ án Thượng Quan
Tình, hợp tác cùng ngươi không phải không thể, nhưng ta có điều cần nói.”
“Điều gì? Điều gì?”, Hoàng Phổ Hiểu Minh hào hứng hỏi.
“Chính là ta sẽ luôn hành động đúng với phong thái và cách
nghĩ của một nhân sĩ giang hồ. Điều đó có nghĩa, nếu ta có đột nhiên biến mất
hay đột nhiên xuất quỷ nhập thần thì đều không liên quan gì đến ngươi. Ngươi phải
tin tưởng ta, nếu không chúng ta không thể hợp tác được”.
“Không thành vấn đề”, Hoàng Phổ Hiểu Minh lập tức đáp ứng.
Tôi lau mồ hôi trên trán, sau rồi bất giác hỏi: “Ngươi… có
phải không có thuộc hạ…”.
Hoàng Phổ Hiểu Minh bỗng nhiên giống như một con chó nhỏ vô
cùng đáng thương nói: “Người của Lục Phiến môn đều rất bận. Hơn nữa họ còn nói,
thần bổ không cần phải có thủ hạ”.
Khóe môi tôi bất giác giật giật.
Đứa trẻ đáng thương này, quả nhiên bị người ta lừa rồi.
“Người làm bổ đầu cũng thực chẳng dễ dàng!”, tôi lắc đầu, cảm
thán nói.
Làm người thật không đơn giản chút nào.
Có lẽ là bởi vì vị bổ đầu này đầu óc hơi không bình thường
nên tôi đột nhiên cảm thấy mọi thứ cũng không quá khó tiếp cận như thế.
Sau khi tiễn Hoàng Phổ Hiểu Minh, việc đầu tiên tôi làm là gọi
tất cả mọi người vào phòng.
Miệng thì nói những chuyện chẳng liên quan, nhưng sau đó liền
viết lại chuyện của Hoàng Phổ Hiểu Minh lên giấy cho mọi người xem.
Chẳng còn cách nào khác, tai vách mạch rừng, thận trọng vẫn
hơn.
Bọn họ khi nghe được chuyện này thì như sét đánh ngang tai.
Thôi được, tôi thừa nhận chuyện này vô cùng chấn động. Nhưng
ở cùng bổn cô nương, họ cũng nên quen dần đi là vừa. Bởi sau này, chắc chắn còn
xảy ra lắm chuyện chấn động hơn thế nhiều.
Thế giới rộng lớn, không thiếu điều lạ.
“Xử lý hắn cho xong đi”, Mặc Nguyệt lạnh lùng nói.
“Không, cứ chiếu theo cách của tôi mà tiến hành”, tôi lắc đầu,
kiên định nói.
Lúc này không phải thời điểm để cự tuyệt hắn, bởi tôi vẫn cần
dùng đến hắn.
“Cần làm chuyện gì, hãy nói với bọn ta”, thấy Mặc Nguyệt vẫn
còn muốn phản bác, Mạch Thiếu Nam liền ngăn lại rồi nói như thế.
Tôi gật đầu.
Ba ngày sau sẽ chính thức khai mạc Hội quần võ.
Đến lúc đó, trên lầu Phong Vân sẽ treo ba tấm anh hùng lệnh.
Đó là lệnh bài, ai có được chúng, trong thời điểm cấp bách sẽ
có thể hiệu triệu quần hùng một lần.
Một, phải là bậc cao thủ; hai, phải là người không hám lợi.
Chỉ cần người nào phù hợp hai điều trên, một khi có được anh
hùng lệnh, bất kỳ ai cũng đều phải tuân theo, nếu có kẻ dám chống lại, nhân sĩ
giang hồ sẽ lập tức loại bỏ kẻ đó.
Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến tôi muốn tham gia Hội
quần võ.
Tôi muốn nhân cơ hội này, cơ hội có thể triệu tất cả nhân
sĩ, cao thủ giang hồ. Chỉ một lần thôi cũng tốt lắm rồi.
Nhất định tôi phải lấy được.
Hay tay chống lạnh, tôi nói với mọi người: “Khó khăn lắm mới
được một ngày nhàn nhã, chúng ta đi tắm nắng thôi”.
“Không được, suốt mấy ngày nay cứ phải ngồi yên một chỗ rồi,
hôm nay chúng ta nên ra ngoài vận động một chút”, mọi người cùng nói, thi nhau
lắc đầu.
Vằn đen bám đầy trên trán.
Tôi đương nhiên biết họ thực chất là muốn ra ngoài do thám
tin tức, nhân tiện ngụy truyền thông tin liên quan đến Thượng Quan Tình. Nhưng,
cũng nên nghỉ ngơi thoải mái chút chứ.
Thật chẳng biết là do tôi đủng đỉnh nghỉ ngơi thái quá hay
là do đám người này đã quá sốt ruột muốn khẩn trương giúp người nữa.
Lắc đầu, tôi quyết định kéo Âu Dương Thiếu Nhiên ở lại cùng
mình.
Dẫu sao ở đây, Thiếu Nhiên là nhỏ nhất, tôi sợ huynh ấy ra
ngoài sẽ làm chuyện rối tung lên.
Sau khi ăn uống qua loa, tham gia hàn huyên với mấy vị đại
hiệp nhằm tạo chút cảm giác dễ gần, thân thiện, tôi liền kéo Âu Dương Thiếu
Nhiên đến nằm dài trên thảm cỏ. Ngả mình dưới một bóng râm, xung quanh cánh hoa
rơi không ngừng, cảnh sắc tươi đẹp, tôi úp cuốn sách lên mặt ngủ thiếp đi lúc
nào không biết.
Trong mộng, rất