Phiêu Du Giang Hồ

Phiêu Du Giang Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329075

Bình chọn: 10.00/10/907 lượt.

ưu đại nhân lại lãng mạn như thế. Đáng tiếc tại hạ không hứng

thú giả thành người khác, mong đại nhân ra tay sảng khoái”.

Hai mắt mở to, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, một nửa chiếc mặt nạ

bướm màu xanh, tựa như đang khiêu vũ.

Ánh chiều tà đang từ từ in bóng hình tôi sâu trong mắt hắn,

mong hắn hãy nhớ thật kỹ… đừng quên có được không?

Chưởng thứ nhất của Triều Lưu giáng xuống, đám đông phía sau

dường như có chút rối loạn.

Tôi biết, là Mặc Nguyệt vừa xông tới.

Trong lúc khí huyết trào dâng, tôi cần phải kìm nén dòng dịch

thể đang tán loạn trong người.

“Chớ động thủ! Ai bước đến đừng trách ta không khách khí”,

không ngoái đầu lại, cũng chẳng dám ngoái đầu, tôi cố gắng khống chế để huyết dịch

trong miệng không trào ra ngoài, mỉm cười về phía Triều Lưu.

“Ta muốn kể một câu chuyện. Ngươi cứ từ từ rồi động thủ. Câu

chuyện đó kể về một con bướm. Từng có một con bướm, lúc nào cũng muốn bay qua

biển cả rộng lớn, vì nó nghe nói, trên biển lớn sẽ có ngập tràn hoa, rất đẹp”.

Đúng lúc tôi đang nói, Triều Lưu chầm chậm ra chưởng thứ

hai, đau đến mức suýt chút nữa không chịu đựng nổi.

Lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều đã lộn tung. Nhưng, tôi không thể

ngã, tôi muốn kể xong câu chuyện này cho hắn nghe.

Tôi hy vọng hắn nghe được nó.

Lá rơi xào xạc, lướt qua khuôn mặt lạnh lùng của Triều Lưu,

hướng về phía ánh mặt trời, tôi tựa như nhìn thấy một con bướm lộng lẫy vừa bay

qua.

Năm màu sắc, cánh bướm tuyệt đẹp.

“Nó đang bay, hướng thẳng về phía biển lớn, nhưng biển rộng

lớn quá, nó sao vượt qua nổi, chẳng thể nào vượt qua được biển cả mênh mông như

thế. Cuối cùng, nó đã chết trên biển. Trong thời khắc cuối cùng khi nó ra đi,

nó đã gặp vị thần của biển cả. Thần hỏi nó rằng: Con có còn tâm nguyện gì

không? Con bướm mỉm cười, người đoán xem tâm nguyện của nó là gì?”, tôi ngẩng đầu,

vừa đón nhận chưởng thứ ba, vừa hỏi hắn.

“Bay đến để làm bạn với hoa trên biển? Một con bướm không biết

tự lượng sức mình”, Triều Lưu thu tay lại, lạnh lùng nói.

Tôi cảm thấy cơ thể mình lúc này đã không còn là của chính

mình nữa. Máu từ trong miệng cứ thế trào ra, tôi cười, thế nhưng nỗi bi thương

vẫn không ngăn nổi, cứ hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt.

Tôi thật sự muốn cười với hắn sau khi đã kể xong câu chuyện,

nhưng tôi không kiềm chế được nỗi đau đớn trong lòng.

Vì, tôi chính là con bướm ngốc nghếch đó.

Là con bướm mơ tưởng hão huyền có thể bay qua biển rộng mệnh

mông.

Có lẽ bộ dạng của tôi khiến Triều Lưu quá kinh ngạc, tôi

thoáng thấy vẻ sững sờ trên gương mặt hắn, hắn cúi đầu nhìn tôi, đưa tay về

phía cơ thể tôi đang loạng choạng.

Tôi từ từ sụp xuống: “Con bướm cuối cùng có nói: Hãy để con

biến thành hoa trên biển. Con không bay được qua biển rộng mênh mông, vậy hãy để

con được trẫm mình trên biển, nở thành đóa hoa mà con yêu thích nhất”.

Đóa hoa mà ta yêu thích nhất, từ đó về sau, ta đều là vì

ngươi.

Lời nói thì cay nghiệt như thế, nhưng nước mắt chẳng thể kìm

lại, cứ thế tuôn rơi.

Tôi cảm thấy, trong khoảnh khắc đó, Triều Lưu dường như đang

run rẩy. Chỉ là tôi đã không muốn kiếm tìm lý do ẩn chứa đằng sau đó.

“Ta không chết, thật may mắn”, tôi nói với hắn.

“Nàng chính là nữ nhân thứ hai vuột khỏi tay ta”, Triều Lưu

nhìn tôi, nghiêm túc nói.

“Thế thì sao?”

“Không, nếu có cơ hội, ta rất muốn nói cho nàng biết những

chuyện liên quan đến người ấy, đó cũng là một cô gái giống như nàng”.

“Ta không muốn nghe.”

Phong cảnh xung quanh phút chốc biến mất, chỉ còn lưu lại

tôi và tên yêu tinh kia.

Chăm chú nhìn hắn, nhìn nửa khuôn mặt mỹ lệ kia, trong khoảnh

khắc, tôi cảm thấy thế giới như đang ngừng quay.

Hãy để giây phút này dừng lại, dừng lại được không, đây là

ánh mắt cuối cùng của chàng trai mà tôi yêu.

Hồ điệp chẳng bay được qua biển khơi, sẽ phải biến thành hoa

trên mặt biển, phiêu bồng giữa trùng khơi. Tôi đã vì hắn như thế thì đến lúc

này cũng chẳng cần phải nhớ đến hắn nữa.

Kìm nén cơn đau, tôi cố không để mình bị ngã, lau vệt máu

nơi khóe miệng, tôi xoay người đi về phía lôi đài.

Triều Lưu vẫn ở phía sau tôi, khẽ nói: “Tại sao một tên thuộc

hạ lại đáng giá hơn ta như thế?”

Tôi lắc đầu, nói: “Đây không phải vấn đề giá trị hay không

giá trị”.

Âu Dương Thiếu Nhân đã được đưa xuống khỏi lôi đài, chỗ đó

là một khoảng sắc đỏ, nhức nhối trước mắt tôi. Kiên định bước lên đó, trong tiếng

vỗ tay cổ vũ của mọi người, tôi vẫy tay, nói: “Lúc này, xin tiếp tục tỉ thí

trên lôi đài”.

Khắp nơi lại vang lên những tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tôi thầm đoán, là ai sẽ tiếp tục cho mình một đòn đây. Tôi rất

muốn cùng với Mặc Nguyệt vượt qua cửa ải này, nhưng có vẻ sẽ gian nan lắm đấy.

Tôi đã trọng thương, những người ở đây cơ hồ đều đang muốn hạ

gục tôi, họ đã sẵn sàng giải quyết tôi cho thật gọn gàng.

Bóng người sáng rực, Mặc Nguyệt với mái tóc đen phiêu bồng,

lao đến bên tôi.

Tôi mỉm cười, lớn tiếng hạ lệnh: “Ta cần anh hùng lệnh này!

Ngũ Nguyệt, ta muốn anh hùng lệnh!”

Bước chân đang lao về phía tôi bất giác khựng lại.

Sau đó, tôi nhìn thấy Thiện Thủy bay người tiến đến, nói với

hu


Old school Easter eggs.