
ải hận ngươi.
“Ta không muốn thuộc hạ chết như thế này. Hắn có lý tưởng và
tham vọng cao đẹp, còn phải cống hiến nhiều cho võ lâm. Chỉ vì thể lực không tốt
mà phải chết ở đây thì thật đáng tiếc. Cho nên, ta lên đây để thay hắn tỉ thí”,
quay người, tôi nói với Triều Lưu.
Âu Dương Thiếu Nhân nắm chặt tay tôi, không muốn để tôi tiếp
tục nói.
Đôi mắt huynh ấy như hai viên thủy tinh trong suốt vậy, tôi
dịu dàng nói với huynh ấy: “Yên nào, lát nữa sẽ ổn thôi, chỉ lát nữa thôi, tôi
sẽ đưa huynh khỏi chốn này”.
Để huynh ấy ngồi chắc chắn, tôi đứng thẳng người, nói lớn:
“Hôm nay, ta vi phạm quy củ, cũng nên chịu trừng phạt tương ứng. Ta đã làm trái
quy định, đả thương thuộc hạ của Thanh Điệp đại nhân. Vậy ta xin nhận ba chưởng
của Thanh Điệp đại nhân, sau đó đảm nhiệm vị trí của thuộc hạ tiếp tục thi đấu”.
Triều Lưu, ta bằng lòng nhận ba chưởng của ngươi, chỉ vì Âu
Dương Thiếu Nhân. Dù ngươi có nhận ra hay không, có để tâm hay không.
Tôi nghe thấy giữa thâm sơn cùng cốc vọng lại giọng nói của
chính mình. Rồi lại nghe thấy tiếng huyên náo rộ lên.
Tôi mỉm cười.
Náo nhiệt chính là thứ các ngươi cần, tôi sẽ hoàn thành tâm
nguyện của các người.
“Chưởng môn đã yêu quý thuộc hạ như thế, vậy thì tại hạ cũng
cung kính chẳng bằng tuân lệnh. Ba chưởng phải không, nếu Lê chưởng môn có thể
tiếp nhận, tất nhiên mọi điều sau đó sẽ đều theo lời cô nói. Nhưng tại hạ cũng
xin nói trước, nếu Lê chưởng môn chẳng may không chịu nổi ba chưởng này…”, Triều
Lưu mỉm cười, nói đến đó liền dừng lại.
Mặt không biến sắc, tôi chằm chằm nhìn hắn, đáp lời: “Sinh tử
hữu mệnh, phú quý tại thiên. Lê Quỷ môn nhất định sẽ không gây phiền toái cho
ngài”.
Âu Dương Thiếu Nhân toàn thân hư nhược, vẫn cố gượng dậy hét
lên: “Không, không được!”
Tôi quay người, nghiêm khắc nói: “Lệnh của chưởng môn, ngươi
dám chống sao? Nằm yên đó cho ta”.
Quay lại lần nữa, tôi nhìn về phía đám người trên khán đài,
một lũ chưởng môn các môn phái giả nhân giả nghĩa.
“Không biết mọi người thấy thế nào? Phải chăng cũng nên cho
Lê Sa chút thể diện?”
Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, là điều tất cả mọi
người đều không ai phản đối.
Đây chính là cái gọi là giang hồ sao. Hóa ra bất luận là ở
đâu, người ta cũng không thể tránh được trần ai.
Tôi, chẳng qua cũng là một người phàm tục mà thôi.
Tôi mỉm cười, quay người bước về phía Triều Lưu.
Phía trước đột nhiên xuất hiện thân hình nhỏ bé của Thiện Thủy.
Tôi cười cười, nói: “Thế nào? Ngươi tự nhiên lại thay đổi rồi
sao? Lại muốn làm một đứa trẻ tốt để ngăn cản ta sao?”.
Thiện Thủy nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi tôi: “Ta không hiểu, tại
sao?”
Tôi hiểu hắn đang nói gì.
Lần đầu tiên, tôi nửa quỳ trước mặt hắn, vỗ về hắn như một đứa
trẻ thật sự.
Tôi nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mượt của hắn, tuy tôi không
biết có phải hắn rất ghét hành động đó hay không, nhưng hắn đã không né tránh,
điều ấy khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu.
Tôi thở dài một hơi, mỉm cười chân thành: “Có rất nhiều
nguyên nhân, nếu ta có thể tiếp tục sống, sẽ nói cho ngươi biết”.
“Nếu ngươi chết thì sao?”
“Vậy ngươi sẽ mãi mãi không biết, như thế ngươi có thể sống
được rất lâu”, đứng dậy, tôi nói xong câu đó, ngay tức khắc lao về phía trước.
Tôi không biết Thiện Thủy đang ở phía sau có phải vẫn mang
khuôn mặt ngờ vực hay không, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói phẫn nộ của hắn hét
về phía mình: “Còn có chuyện cần làm, ngươi chớ có chết trước”.
Ha ha, thằng nhóc này, không phải bắt đầu thích tôi rồi đấy
chứ, việc đó lại càng khiến tôi thêm khó xử.
Đang nghĩ vớ vẩn gì thế không biết, thằng nhóc chết tiệt nhất
định là muốn tôi sống để giúp hắn bắt Thượng Quan Tình. Xin lỗi nhé, nếu ta chết
rồi thì trên thế giới này sẽ chẳng còn bất cứ người nào là Thượng Quan Tình nữa
đâu, như thế, Triều Lưu thắng rồi.
Bước đến trước mặt Triều Lưu, tôi sửa sang lại chiếc trường
sam sắc đỏ, mỉm cười với hắn, bình thản nói: “Sẽ rất đau đấy nhỉ, có thể cho
phép ta kể một câu chuyện để quên đi cơn đau này không?”
Triều Lưu đứng dậy, bóng hình hắn che lấp mọi tia sáng, chắn
đi ánh mắt của tất cả mọi người, hỏi tôi: “Không sợ sao?”
“Con người dù sao cũng phải chết, sao phải sợ chứ, vả lại
lúc này chưa chắc ta sẽ chết mà”.
Triều Lưu cúi đầu, khẽ khàng nói: “Nàng… nhận ra ta không?
Ta đã từng để mất một nữ nhân, một nữ nhân có thể thay thế cho tất cả nữ nhân
khác. Nếu nàng là người ấy, ta sẽ tha mạng cho nàng”.
Là hắn đang nhớ đến tôi sao? Bộ dạng nghiêm trọng như thế,
chỉ một giây này thôi, tại sao tôi lại cảm thấy hạnh phúc bi ai thế này kia chứ.
Giống như sét đánh ngang tai vậy.
Ta nghĩ, thế là đủ rồi.
Ta đã từng yêu ngươi, đúng vậy, Triều Lưu, ta từng thực sự
yêu ngươi. Lúc này ngươi đang đối diện với dung nhan khác của ta, ngươi đang
nghi ngờ về thân phận của ta. Khi ngươi nói ra những lời này, ta thấy an lòng.
Chí ít ngươi còn chút để tâm tới ta, như thế là đủ rồi.
Chỉ có điều, ý tốt của ngươi, Thượng Quan Tình không có phúc
được hưởng.
Tôi ngẩng cao đầu, mỉm cười tươi rói nói với Triều Lưu:
“Không ngờ Triều L