
ọn chúng tha hồ đứng mà giữ.
Phương án này không khả thi, tôi đành tiến hành phương án
khác.
Loạng choạng bò dậy, tôi vội vàng chạy đến trước mặt mấy tên
gác cửa, “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Trong lòng thầm tự an ủi mình: dưới gối đều là kim chuyên[1'>,
đây là đang quỳ trên kim chuyên, quỳ trên kim chuyên đấy.
[1'> Kim chuyên là loại gạch cao cấp được dùng để lát trên đất
cho những bộ phận kiến trúc quan trọng, gạch này khi gõ vào sẽ phát ra âm thanh
giống như kim loại.
“Đại ca, ngài mau cứu tôi với, cứu tôi với”, tôi nức nở nói.
Đám thủ hạ coi cửa vẻ tức giận nói: “Cút đi, cút đi, đây
không phải là trạm cứu dân. Tránh sang một bên”.
Tôi trợn mắt, nếu chỗ của ngươi là trại tị nạn, chắc chắn ta
không thèm đến.
“Đại ca à, khó khăn lắm tôi mới trốn được ra ngoài, đã mấy
ngày nay chưa được ăn uống gì rồi. Tôi có thể làm rất nhiều việc cho các ngài,
vừa nhìn thấy lão gia ở đây rất có lòng hảo tâm, ngài nhất định sẽ giữ kẻ đáng
thương này phải không”, tôi tiếp tục diễn trò, khẩn cầu ai oán.
“Ngươi có biết chủ nhân ở đây là nhân vật lớn đến mức nào
không, dựa vào bộ dạng của ngươi thế này, ngay đến gót giày, chủ nhân nhà ta
cũng chẳng thèm lướt qua mặt ngươi.”
Ta khinh! Cô nương ta không mau chóng giết hắn đã là nhân đạo
với hắn lắm rồi.
Lại còn gót giày?
Đám người này ai nấy đều lòng dạ sắt đá.
Lúc này tôi không thể không xuất chiêu đốn mạt nhất.
Ôi mẹ ơi, không ngờ Thượng Quan Tình tôi lại có lúc phải
dùng đến chiêu mỹ nhân kế gì gì đó thế này, có điều không thể không nói chiêu
này dù đã cũ kỹ nhưng chưa bao giờ là lạc hậu.
Cái gọi là Trời không tuyệt đường sống của người, chính là
khi tôi đang chuẩn bị dùng nhan sắc đối phó với hai kẻ này, nhân vật chính liền
lập tức xuất hiện.
“Bên ngoài có chuyện gì vậy, sao ồn ào như thế?”, một giọng
nói du dương vọng tới, tôi nhìn thấy đôi hài thêu trăn sắc vàng lấp lánh tiến đến.
Trăn rồi đến rồng, nghĩ kỹ thì đây chắc chắn là vương tử của
Nam Quốc.
Cuối cùng cũng có may mắn được thấy dung mạo của hắn.
Ngẩng đầu, tay tôi khẽ run run, vén lớp vải mỏng trên mặt rồi
lập tức trượt ngã.
Ánh mắt tôi chòng chọc nhìn hắn.
Tôi thừa nhận mình chẳng có dáng hình tiên nữ, cũng chẳng phải
nhan sắc Điêu Thuyền. Nhưng là con người, ai lại không muốn có được mối duyên
tình cờ mỹ diệu thế này chứ?
Vương công quý tộc, dù ngày ngày được nhìn ngắm kỳ nữ như
tiên giáng trần, nhưng chẳng phải ai cũng có mối tình sâu đậm với một kẻ khác
xa mình một trời một vực hay sao.
Haizzz, tôi thực sự rất muốn thổ huyết trước tình huống rất
kịch này.
Nhưng rõ ràng, tôi luôn đúng.
Vương tử Nam Quốc kia thẫn thờ nhìn tôi giây lát, sau đó liền
bước tới.
Hai tên gác cửa đang túm lấy tôi định lôi đi lập tức lui
sang một bên.
Thủ hạ của vương tử Nam Quốc liền bước lên, chắn trước mặt hắn,
thấp giọng nói: “Vương tử, cẩn thận bị lừa”.
Vương tử Nam Quốc cau mày vẻ không vui: “Ngươi không thấy cô
ta trói gà không chặt sao? Đâu có thể đến đây lừa gạt”.
Nhìn kỹ vị vương tử này, vẫn là thuộc loại mắt thanh mày tú,
cực kỳ ưa nhìn, đáng tiếc với thân phận ấy, tôi thực không thể bên hắn được.
Nhẹ nhàng chắp tay, tôi cố kìm nén cơn nôn mửa, giả bộ nói:
“Đã có chỗ mạo phạm vị công tử này, tiểu nữ có tội. Nhưng thực sự không còn
cách nào khác, tiểu nữ vốn xuất thân quan gia, theo phụ thân làm ăn buôn bán,
ai ngờ bị kẻ gian làm hại lưu lạc vào phường trò, bị bức làm ca kỹ. Mấy ngày gần
đây, kinh thành loạn lạc, tiểu nữ mới chạy trốn ra được, thực không biết đi đâu
về đâu, mong công tử phát chút thiện tâm. Tiểu nữ, nguyện lòng làm bất cứ điều
gì”.
Đương nhiên, tôi chẳng có gì là không thể làm.
Haizzz, ai nói nữ nhân thời cổ đại chịu nhiều khổ nạn. Quả
nhiên là khổ thật, điển hình như khổ sở khi phải diễn trò thế này, tôi cố nén mọi
thứ trong lòng, phải cố gắng kìm nén hết sức có thể.
Vương tử Nam Quốc bước xuống, vẻ mặt từ bi nắm chặt tay tôi,
nói: “Cô nương, mau đứng lên đi. Vận mệnh trớ trêu như thế, thật là khổ cho cô
nương. Cô yên tâm, sau này cứ ở lại bên ta, hát cho ta nghe, nhảy cho ta xem.
Ta sẽ không để cô nương phải chịu khổ thêm nữa”.
Tôi đứng thẳng dậy, xúc động vô cùng, nước mắt như mưa.
Được vào trong dễ dàng thế này, bạn bảo tình hình tiếp theo
tôi có chịu nỗi không? Còn chịu đựng được nữa không?
“Nô gia sau này sẽ gọi ngài là thiếu gia.”
“Cô tên là gì?”
“An Tình.”
“An Tình, An Tình, đúng là một cái tên hay.”
Trong lúc cùng hắn nói chuyện, tôi lén đưa mắt nhìn xung
quanh.
Tên vương tử Nam Quốc này tuy cũng là người dễ làm việc theo
tình cảm, nhưng người bên cạnh hắn lại hoàn toàn không phải là lũ ngốc.
Tôi nhận ra, hầu hết đám người đều lăm le nhìn tôi bằng ánh
mắt thù địch.
Rất tốt, đây chính là điều tôi muốn nhìn thấy nhất.
Màn đêm buông xuống, có một buổi yến tiệc, vương tử Nam Quốc
nói là để chúc mừng vì ông Trời đã ban tặng tôi cho hắn, và cũng nhân dịp này
muốn xem tôi nhảy múa.
Việc này rất hợp ý tôi, hành động nhanh một ngày thì vấn đề
sẽ được giải quyết sớm một ngày.
Đêm khuya, tôi trang điểm vô cùng lộng lẫy.
Ti