Polly po-cket
Phò Mã Gian Manh

Phò Mã Gian Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324734

Bình chọn: 8.00/10/473 lượt.

chỗ.”

". . . . . ." Đối với loại lời nói không biết xấu hổ này, Chu Phú cảm

thấy hắn sắp té xỉu tới nơi rồi. Miễn cưỡng đứng vững lại, hắn chỉ đại

vào một khoản trong tờ giấy: "Ba mươi vò Trúc Diệp Thanh đâu?” Chu Phú

hỏi.

“Uống hết rồi.” Mỗ phụ thân ngốc nghếch run sợ nói.

“Sao cha có thể uống nhiều như vậy?” Chu Phú rõ ràng không tin.

“Ta lên Nam Sơn sướng viên [1'>, khó khăn lắm mới trở lại kinh thành, nên phải mang chút rượu đi tìm lão bằng hữu chứ.” Mỗ phụ thân nêu lý do hết sức đầy đủ.

Chu Phú: . . . . . .

Theo hắn biết, Nam Sương sướng viên của kinh thành là một nghĩa trang

theo như lời dân gian thì là… bãi tha ma. 0d+đ-l+q-đ0 Được rồi, cha của

hắn tiêu gần vạn lượng, mua ba mươi vò Trúc Diệp Thanh trăm năm, lên núi tế mộ, cũng là… Đổ bỏ toàn bộ rồi! Được lắm!

“Vậy kỳ lân vàng đâu?” Chu Phú hít sâu một hơi hỏi lại.

“… Đánh bạc thua hết rồi.” Mỗ phụ thân có chút bất đắc dĩ, dùng hết sạch tiền để ăn chơi, mặc dù thấy tiếc, nhưng dù thế nào cũng không thể đòi

về, bởi vì như vậy thật không có đạo đức.

Chu Phú đỡ trán: “Thua ở sòng bạc nào?”

“Bại bởi tiểu nhi tử của tên Trần Nhị bán dầu vừng đầu ngõ. Nó để ta đoán trong túi nó có mấy quả trứng gà. Ta đoán sai.”

". . . . . ." Này, tiểu nhi tử của Trần Nhị, năm nay hình như mới có tám tuổi...

“Vậy còn ba mươi cân lưỡi vịt đâu? Nguyên liệu nấu ăn trân quý như thế,

chắc cha cũng không thể ăn hết ngay lập tức chứ?” Chu Phú hỏi điểm mấu

chốt của vấn đề.

“Híc…” Mỗ phụ thân ấp úng không chịu nói, dưới áp bách cường thế cũng phải miễn cưỡng trả lời: "Cho Chu Nhị Cẩu rồi.”

Chu Nhị Cẩu là người của Chu gia thôn, nơi lúc nhỏ Chu Phú ở cùng phụ

thân. Nếu như ba mươi cân lưỡi vịt cho trong thôn, thì Chu Phú cảm thấy

tâm lý của hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.

“Đang yên lành, sao cha lại nghĩ đến chuyện đưa lưỡi vịt cho hắn?”

“Bởi vì, vì, vì…” Hai tròng mắt của mỗ phụ thân đảo quanh bốn phía, không dám nhìn thẳng vào Chu Phú.

“Bởi vì heo nhà hắn thích ăn.”

Nói xong câu đó, mỗ phụ thân không đợi Chu Phú kịp phản ứng, dưới chân như bôi mỡ, thi triển sở học cả đời, chạy mất.

". . . . . ." Trong đầu Chu Phú trống rỗng, vì heo nhà Nhị Cẩu thích ăn

mà ông liền xài trên vạn lượng? Lại nói, heo thì có cái gì mà không

thích ăn?

“Chu Đại Tráng, ông có giỏi thì đừng trở về nữa… Tôi muốn đánh gãy chân của ông!”

Tiếng rít gào của phò mã vang đến tận mây xanh, hù dọa vô số chim chóc.

Mặt trời chiều ngả về Tây, người đã chạy tít đến tận chân trời.

——— —————— —————— ———————–

Chu phụ chạy như điên một hơi năm mươi dặm, dạo một vòng rồi lại thêm

một vòng thành mới dám thoáng nghỉ tạm. Không phải là ông sợ, mà là Chu

Đại Tráng ông đời này sợ nhất là lúc nhi tử nổi bão, mỗi lần đều làm ông cảm thấy áy náy vô hạn, hơn nữa, nếu tính tình ngang ngược của nhi tử

nổi lên thì sẽ liều mạng bám theo ông đến chết. Chẳng qua chỉ có phạm

sai lầm chút xíu thôi, cần gì phải liều mạng dính lấy như vậy chứ?

Cho nên, chạy trốn vẫn là thực tế nhất, mỗi lần có chuyện gì, ông cứ

chạy đi vài ngày, đợi đến khi nhi tử hết tức giận thì trở về giả bộ đáng thương, nói không chừng còn được cẩn thận quan tâm, thật quá tốt.

Người nào đó không tự giác nghĩ tới đây, sờ sờ bụng, hơi đói rồi. Ông

nhìn bốn phía xung quanh một vòng, đang tính xem nên đến đâu ăn uống,

lại ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng của con dâu, nàng không dẫn theo

tùy tùng nào mà một mình đi ra khỏi một nhã xá.

Nói đến con dâu này, Chu Đại Tráng ngay từ đầu đã có trăm ngàn lần không hài lòng rồi, nha đầu kia bên ngoài có ác danh, lại khôn lanh như khỉ,

nhi tử của ông há có thể bắt bí được nàng? Nhưng ý nghĩ muốn tự do kích

thích làm ông không nén nổi, lại nghĩ, nếu nha đầu kia không tốt, thì dù gì cũng là nữ nhi mà “hắn” sủng ái nhất, ông khẽ cắn môi, nhịn.

Ai ngờ bây giờ, ai, Chu phụ hối hận vạn phần. Để nhi tử cưới nàng, không chỉ không giúp ông có được tự do, ngược lại còn mất đi hậu thuẫn mạnh

mẽ của nhi tử. Xem ra tấm lòng của nhi tử với con dâu đã sớm vượt qua

phụ thân là ông rồi.

Đau lòng.

Nhưng mà, càng khiến ông thương tâm hơn là, con dâu của ông lại không

phải là đèn cạn dầu… Ngay vừa rồi, ông tận mắt thấy nàng vừa ra khỏi nhã xá thì sau đó không bao lâu, tiểu tử An Dung xinh đẹp như hoa cũng bước ra.

Hai người không đi cùng, mà ngược lại kẻ đi trước người đi sau như để

tránh hiềm nghi. Cái này, này, này… Chuyện lúc trước của nha đầu này với An tiểu tử rất huyên náo xôn xao. Hôm nay An tiểu tử vừa tới đã đến

tìm. Ai, Chu phụ thở dài một tiếng, so với An tiểu tử, chính ông là phụ

thân cũng không có lòng tin gì với nhi tử của mình.

An tiểu tử xuất thân từ Định Viễn Hầu phủ, là công tử quý tộc ngậm thìa

vàng sinh ra, dung mạo anh tuấn không nói, lại còn có thiên tư thông

minh, học cái gì cũng nhanh, đao thương kiếm kích, phủ việt câu xoa [2'>, lúc còn nhỏ đã đùa nghịch đến kinh thiên động địa. Khi đó, mỗ phụ thân

còn đang làm thái y cận thân, được đi theo hoàng đế đến trường luyện

binh mở mang kiến thức vài lần, quả thật không tệ, thiếu niên này rất có phong thái mãnh tướng.

Hắn ta và n