
hìn thiếp bên này này, nhìn thiếp bên này này...A..." Giọng người qua đường Ất vang vọng, máu trào
cuồn cuộn.
"A, rốt cuộc nhìn thấy An Tướng quân, rốt cuộc ta được nhìn thấy An
Tướng quân rồi. Tốt quá, tốt quá...Tổ tông hiển linh, tổ tông phù hộ..."
"An Tướng quân, đây là hà bao thiếp thêu cho chàng, chàng nhận lấy này..."
"An Tướng quân, An lang, rốt cuộc chàng đã về. Rốt cuộc chàng đã về..."
Chu Phú ngoắc tay với hơn trăm tướng sĩ doanh phòng thủ thành, chân ôm
chân, đứng trung bình tấn vững vàng, khó khăn mà ngăn đám người ập tới
như thủy triều phía sau lưng, mọi người mồ hôi đầm đìa, tứ chi như nhũn
ra.
Rốt cuộc là nhân vật thế nào mà có thể dẫn tới cơn sóng lớn như vậy. Vì
dùng lực mà mặt và cổ Chu Phú đỏ lên, ngửa đầu nhìn về phía chính giữa
đường lớn... Edit: ~ Nhi ~
Beta: Sulli
Chu Phú nhìn ra trung tâm đường lớn, thấy một người một ngựa đang thong
thả đi tới. Người mặc áo trắng, ngựa cũng lông trắng, một cây thương
sáng bạc có dây tua đỏ đặt ở một bên bụng ngựa, uy phong lẫm liệt, sát
khí thong dong.
Người nọ tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng hẹp dài hợp với khuôn
mặt nhọn, anh tuấn ôn nhu, quả nhiên là mỹ nam tử sáng sủa như mặt trời
và ánh trăng chiếu vào lòng, khiến người dễ chịu như gió thu. Hơn nữa,
bên môi hắn luôn treo một nụ cười ẩn hiện, loại cười này, ví như cảnh
xuân rực rỡ, ví như gió mùa hạ thổi qua, như sương tuyết trên hoa vào
mùa đông, ưu thương như lá mùa thu, giống như đã hàm chứa tất cả những
gì tốt đẹp trên thế gian này, khiến người ta vừa thấy đã đánh mất tâm
hồn. Trên trán hắn có một vết sẹo nhàn nhạt, như là vết đao, hoặc là vết roi, vô luận là vết tích gì cũng đều khiến ánh mắt hắn nhiều hơn vài
phần lạnh nhạt, xa cách với đời.
Đây là Phục Hổ thượng tướng anh hùng khiến nữ tử toàn thành điên cuồng,
nam tử kính ngưỡng, trấn biên tướng quân An Dung. Không thể không nói,
một nam tử như vậy đích thực có tư cách xuất động tướng sĩ phòng thủ
thành duy trì trật tự.
Sống sót qua sự điên cuồng và chà đạp của các thiếu nữ suốt một buổi
sáng, Chu Phú và các tướng sĩ thủ thành mới may mắn về tới được nha môn, lúc sắp ăn cơm thì bắt đầu có đồng liêu lần lượt nhìn Chu Phú bằng ánh
mắt đồng tình, sau giờ ngọ thì càng ngày càng nhiều, các đồng liêu không chỉ nhìn hắn với ánh mắt quan tâm, thậm chí còn bắt đầu chỉ trỏ, người
có quan hệ tốt một chút thì trực tiếp vỗ vai hắn an ủi vài câu.
Chu Phú không rõ nguyên do, sau cùng không thể nhịn được nữa mới kéo tên tham phó đội năm sáu lại hỏi rõ ràng. Hắn ta vốn đang ấp úng, bị Chu
Phú lườm một cái lập tức mềm nhũn hai chân, e dè trả lời: "Trời ơi,
chuyện lúc trước ngươi không biết, chúng ta cũng không tiện nói gì,
nhưng nay An tướng quân đã trở lại, ngươi, ngươi, tự giải quyết cho tốt
đi.”
". . . . . ."
Chu Phú bị lời nói của đối phương làm chẳng hiểu ra sao, trước đó có
chuyện gì mà hắn không biết? Cho dù hắn không biết, thì An tướng quân
kia có trở về hay không, cũng đâu liên quan gì tới hắn?
Không nghĩ nhiều nữa, trước khi ăn cơm chiều, Chu Phú chạy về phủ công
chúa, vì gần đây nương tử hay về sớm, hắn muốn nhanh chóng về ăn cơm
chiều cùng nương tử, tiện thể nhìn xem có bắt được lão cha khiến hắn nợ
nần kia không.
Ai biết về đến phủ, người gác cổng nói cho hắn, nương tử vẫn chưa về
nhà, điều này khiến Chu Phú ít nhiều cũng có chút thất vọng, nhưng khiến hắn để ý hơn là Trương lão đầu lo lắng trùng trùng nói một câu: "Phò
mã, ngài phải cố chịu đựng. Lão Trương nhất định sẽ ủng hộ ngài.”
". . . . . ." ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Chu Phú ôm gáy, vừa đi vừa nghĩ, Trương lão đầu muốn ủng hộ hắn cái gì? Chẳng lẽ ban ngày lại có người nào đến cửa đòi nợ?
Mới vừa ra khỏi cửa không lâu, một bóng dáng xám xám, lén lén lút lút
xuất hiện trong hoa viên, Chu Phú nhíu hai mắt lại, hừ, còn dám chạy?
Hắn thi triển khinh công nhảy vượt qua tường đuổi theo, muốn đè Chu phụ
đang chạy trốn lại, ai ngờ ngón tay vừa chạm vào góc áo của ông thì ông
đã cúi người lách mình nhanh như con cá chạch, lắc người cách xa Chu Phú hơn năm thước, ủy khuất nhìn hắn.
“Quay lại đây.” Chu Phú hít sâu một hơi, bình tĩnh ngoắc tay với người nào đó.
Người nào đó có tật giật mình, không dám đến gần Chu Phú nửa bước, đầu
lắc còn hơn cả trống bỏi. Chu Phú gầm thét: "Qua đây cho tôi!”
Người nào đó: . . . . . .
Ông bước từng bước một, nhích nửa bước chậm rãi còn thống khổ hơn lên
đoạn đầu đài, giống như ông đang hi vọng vài bước ngắn ngủi này có thể
dài thật dài ra.
Chu Phú nắm cổ Chu phụ kéo qua, móc ra tờ giấy ông giấu trong người cả
ngày, kiềm chế khẩu khí nói: "Những thứ này đều là chi phí tiêu dùng của cha?”
Người nào đó ủy khuất gật đầu.
“Cha lấy đâu ra tiền?”
Người nào đó uất ức cắn cắn môi.
“Cha không có tiền, sao còn dám tiêu xài nhiều như vậy?”
Người nào đó tủi thân chớp mắt mấy cái.
“Đừng giả bộ đáng thương với tôi, nói mau!”
Chu Phú rống một tiếng dọa Chu phụ giật cả mình, lúc này mới hé môi đáp
lời: “Chính vì cha không có tiền, nên mới phải ghi nợ, nếu cha có tiền
nhất định sẽ trả ngay tại