
ũng không cảm thấy gì
trước hành vi tới cửa gây hấn của hắn, quan trọng là, hắn vừa mở miệng
hỏi lý do vì sao khiêu chiến, thì An tướng quân lại mị hoặc cong môi,
đánh giá Chu Phú từ trên xuống dưới một lượt, quang minh chính đại nói:
"Ngươi là trượng phu của Trì Nam? Không được tốt lắm. Lúc trước ta không ở trong kinh, bây giờ ta đã trở về, ngươi tất phải trả nàng cho ta.”
Chu Phú cảm thấy trong đầu vang lên từng tiếng ong ong, mệt cho hắn còn
cảm thấy vị An tướng quân dung nhan tuấn mĩ này là quân tử nhẹ nhàng,
không ngờ chuyện đầu tiên sau khi hắn ta trở về là muốn đoạt nương tử
với hắn, đây coi là gì? Nương tử từ trước đến giờ vẫn đều là của Chu Phú hắn, cái gì gọi là “tất phải trả nàng lại cho ta”?
Cây thương của An tướng quân chỉ thẳng vào mặt Chu Phú, bạch y phong lưu phóng khoáng, nụ cười bên môi vừa điên cuồng, vừa nóng nảy bá đạo:
"Chắc là không bị dọa đến ngốc luôn rồi chứ? Ta đã từng nói với Trì Nam, chờ ta năm năm, năm năm sau, ta nhất định sẽ hồi kinh cưới nàng.
id_đ_l_q_đx Chỉ là tính khí của Trì Nam cao ngạo, giận dỗi với ta nên
mới có thể gả cho loại người cục mịch như ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng là thật. Ngươi cùng cực cả đời, không xứng với nàng đâu.”
“Ngươi câm mồm.” Chu Phú tức giận nói: “Mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều
biến đi cho ta. Trì Nam là nương tử của ta, không phải là nữ nhân bằng
lòng chờ ngươi năm năm kia, ngươi mau trở về đi.”
“Trở về?” An Dung cười nhạt trước lời nói của Chu Phú, mạnh mẽ chỉ thẳng khiêu khích: “Đánh một trận đi, ngươi thắng, Trì Nam là của ngươi, ta
lập tức quay về, về sau không bao giờ tới quấy nhiễu nữa, thế nào?”
“Nếu không thì sao.” Giọng nói lạnh lùng của Trì Nam chen vào giữa Chu
Phú và An Dung, hai người quay đầu, nhìn thấy Trì Nam mặc một bộ áo dài
màu trắng, mặt lạnh như sương, quả thật là cao quý tao nhã. Mi tâm nàng
nhíu lại nhưng che giấu vô cùng tốt khiến người khác không nhìn ra được
vui giận. Nàng trực tiếp đi về phía An Dung, phất tay nâng cây thương
dài hắn đang chỉ vào trước mặt Chu Phú nói: “Cho dù ngươi thắng, phủ
công chúa cũng sẽ không chào đón ngươi.”
An Dung tướng quân cười ung dung, mơn trớn đầu thương sáng lóa nói: “Trì Nam, nàng vào trước đi, đây là chuyện của ta và hắn, việc giữa nam nhân với nhau, nếu hắn không chịu nghênh chiến thì đó là hèn nhát, đừng nói
là làm trượng phu của nàng, cho dù chỉ làm nam nhân, ta cũng không cho
phép.”
Lời nói bá đạo này khiến mọi người nghe mà máu nóng sôi trào, muốn kêu
oan cho Chu Phú nhưng lại e ngại uy danh của An tướng quân, không dám
lên tiếng.
Trì Nam muốn mở miệng nhưng lại bị Chu Phú kéo tay, hắn lắc đầu với
nàng, ý bảo nàng đừng nói nữa. Trì Nam nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ, chàng
muốn đánh nhau sao?”
Chu Phú kiên định trả lời: “Không đánh.”
Sau đó hắn chuyển đôi mắt tối tăm về phía An tướng quân đang khiêu khích trước cửa, không giận mà uy nói: “Trì Nam không phải tiền đặt cược, vô
luận là thắng hay thua cũng không nên có liên quan gì đến nàng.”
An Dung nhìn Chu Phú, cười lạnh nói: “Nói đến cùng cũng chỉ là ngươi
không dám. Sợ bại dưới tay ta, sợ Trì Nam đoạn tuyệt với ngươi.”
Lời nói này kích thích thần kinh Chu Phú, hắn giận dữ đánh ra một
chưởng, chưởng phong sắc bén, trong nháy mắt đã phá nát con sư tử đá
trước cửa phủ công chúa, sư tử đá hóa thành từng mảnh nhỏ, tản ra theo
gió, bụi đất đầy trời. -D;Đ;L;Q;Đ-
“Mời ngươi lập tức rời đi, phủ công chúa không chào đón ngươi.” Chu Phú
trầm giọng nói, thu liễm lại cơn giận, vẻ mặt nghiêm nghị, không giận mà uy, như thiên thần lâm trần, khí thế vạn quân.
Trì Nam bị hành động của Chu Phú làm cho hoảng sợ, nàng trước giờ chưa
từng thấy Chu Phú như vậy, loại quân lâm thiên hạ không ai bì nổi đó,
dường như linh hồn hắn được truyền sinh khí dũng mãnh, khí thế cường đại đến mức khiến người ta không dám nhìn gần.
Đây là cảm giác được bảo hộ sao? Sau khi phụ hoàng tạ thế, chỉ còn lại
một mình nàng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, một mình chống đỡ tất cả áp
lực đến từ bên ngoài, bất cứ chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân mình
để giải quyết. Bắt đầu từ khi nào, tướng công của nàng đã có năng lực có thể bảo hộ nàng như vậy rồi?
An tướng quân chứng kiến một chưởng kia của Chu Phú, hắn vừa hơi ngẩn
người đã lập tức khôi phục lại, nhìn về phía Trì Nam đang thất thần, đột nhiên hắn thu trường thương, cười vang lên: "Ha ha ha, Trì Nam, nàng
nói rất đúng, người này không tệ, không tầm thường như vẻ ngoài của
hắn.”
An Dung đột nhiên thay đổi sắc mặt làm mọi người cảm thấy thổn thức một
lần nữa. Hắn xoay trường thương lại cắm bên hông, rồi lấy một chiết
phiến từ trong cổ tay áo ra, phong lưu tiêu sái đi đến trước mặt Chu Phú và Trì Nam, nửa thật nửa giả cười nói:
“Nhưng mà, cho dù hắn không tệ thì ta cũng sẽ không buông tay. Bởi vì vô luận thế nào, đối với ta, hắn cũng chỉ là tên tặc tu hú chiếm tổ chim
khách[1'>, thừa dịp lúc ta không có ở nhà mà cướp mất trái tim nàng
thôi.”
Trì Nam mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhíu mày: “Ngươi muốn làm cái gì?”
An Dung cười tinh quái, sắc bén quét mắt về