
am đi xuống xe, Chu Phú cỡi ngựa đỏ, tay trói ngựa trắng, đi tới trước mặt Trì Nam giống như hiến vật quý, thành thật cười một tiếng:
"Hì hì, hai con này đều là ngựa tốt, có người không biết, lại xem chúng như lừa, thấy trên người chúng bị quất máu dầm dề, thật quá đáng thương."
". . . . . ."
Trì Nam thấy Chu Phú mồ hôi dầm dề, nụ cười tươi sáng dưới ánh mặt trời
càng thêm chói mắt, nàng giơ tay lên muốn sờ con ngựa trắngkế bên, lại
bị đại hoàng tử Dự Phỉ theo tới sau đó ngăn cản.
"Công chúa, súc sinh không có nhân tính, cẩn thận bị thương quý thể."
Trì Nam nghe đại hoàng tử Dự Phỉ nói như vậy, bên môi liền tràn lên một nụ
cười khiến người ta nhìn không thấu, nâng tay lên xoa lông bờm của con
ngựa trắng, con ngựa xoa đầu né vài lần, rồi cảm thấy Trì Nam cũng không có ác ý, liền cọ nhẹ lên cánh tay Trì Nam như có linh tính.
Từ
xưa liệt mã hãn huyết, lông đỏ đứng đầu, ngựa trắng thì tính tình dịu
ngoan hơn, không ngờ hôm nay lại cùng nhau lâm vào điên cuồng, nhìn lại
hai con ngựa này màu lông chính gốc, không tựa như hoang dại, trong lòng Trì Nam liền kết luận, phóng ngựa hành hung nhất định là có người cố ý, chỉ không biết là để hù dọa nàng, hay để giá họa, náo loạn lung tung
di☻ễn♠đà‿n♠lê♠q☻uý♠đôn.
"Nương tử, hai con ngựa rất ngoan, chúng
ta dẫn bọn nó về nhà đi." Chu Phú vẫn còn tính trẻ con, nên đưa ra đề
nghị với Trì Nam như đứa trẻ.
Trì Nam cười cười, còn chưa trả
lời, lại thấy hai con tuấn mã trắng đỏ hý dài một tiếng, chợt ‘rầm’ một
tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi ở trước mặt Trì Nam, kích thích bụi
bậm đầy đất, chỉ thấy hai con ngựa ngã xuống đất cả người co quắp, chỉ
chốc lát sau liền bắt đầu miệng sùi bọt mép.
Chu Phú lập tức nhảy xuống, vội vàng đẩy môi con ngựa ra, lại gần ngửi nhẹ, bất giác nhíu
mày, rồi ngẩng đầu lên nói với Trì Nam:
"Là cỏ Chiếm Hỗn, có người cho chúng nó ăn cỏ Chiếm Hỗn."
Trì Nam không hiểu: "Cỏ Chiếm Hỗn thì sao?"
"Cha từng nói, đó là một loại cỏ đặc biệt cho chiến mã tiên phong ăn, có thể khiến ngựa lâm vào điên cuồng trong thời gian ngắn, nhưng sau khi hết
dược tính, cũng rất ít có ngựa nào còn sống." Chu Phú vừa kìm chặt cái
bụng co quắp của con ngựa, vừa rót chân khí vào, hi vọng chúng nó có thể hơi dễ chịu hơn chút.
". . . . . ."
Nghe lời Chu Phú nói, Trì Nam không có lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn đại hoàng tử Dự Phỉ, chỉ thấy người sau cũng mê mang nhìn nàng.
Trì Nam đè xuống tất cả ý tưởng trong lòng, nói với đại hoàng tử:
"Đi trước gặp vua thôi."
Sau khi nói xong, liền sai thái y đi theo đến chỗ Chu Phú, cùng hắn thương
nghị đối sách cứu ngựa, Chu Phú nhìn hai con ngựa chịu khổ, lòng liền
như lửa đốt, trên chóp mũi đen tràn đầy mồ hôi hột.
——— —————— —————— ——————-
Trì Nam đi đến hoàng cung Hồ Quốc bái kiến quốc quân, dù sao hai nước giao
hảo,nên quốc quân rất là nhiệt tình với Trì Nam, thiết yến khoản đãi
trong cung, không chỉ kêu vương công đại thần đến dự, hoàng hậu phi tử
cũng đến.
Đội hình như thế có thể sánh bằng đối xử với đế vương,
Trì Nam ở Tiêu Quốc tuy là nhiếp chính, nhưng cũng không phải quân
thượng, đang không hiểu vì sao quốc quân Hồ Quốc lại dùng lễ nghi cao
này tiếp đãi thì từ trong cung điện tiếp khách có một đội võ sĩ đeo bội
kiếm tiến vào D❄Đ❄L❄Q❄Đ, mọi người mạnh mẽ có võ, mặt đen dữ dằn, người
cầm đầu hẳn là tam công chúa Tề quốc, Tề Lục Nhã có danh xưng là Chiến
thần.
Tề Lục Nhã thuở nhỏ sống ở chiến trường, điều hiểu được đầu tiên trong đời là giết người, coi mạng người như cỏ rác, nàng ta vừa
tiến vào cung điện tiếp khách, trong cung điện liền bị sát khí đầy người của nàng ta tràn đầy, áp chế tất cả người ở đây.
Tề quốc cực kì
hiếu chiến, là một quốc gia nói chuyện bằng vỡ lực, không có văn hóa,
nói trắng ra là, chính là một cục băng dã man chưa được nước Nho học làm tan, nhưng thể trạng của họ, dù là nam nữ đều hết sức cường tráng, kỵ
binh, lục binh cũng quả thật dũng mãnh vô địch hơn các quốc gia khác,
cho nên, mặc dù thiếu sót lễ giáo, nhưng lại có rất ít người bị buộc đến không nhịn được nữa, dám xung đột chính diện với họ.
Ngay cả Trì Nam đối mặt họ cũng phải châm chước lời nói thái độ của mình kỹ càng,
để tránh mang đến phiền toái không cần thiết cho quốc gia.
Một
bữa tiệc, vương thất Hồ Quốc đều ra hết, duy chỉ không thấy tứ phò mã Hồ Ngọc Hiên bị tức giận trở về nước, chắc là cố ý tránh sứ đoàn Tiêu
Quốc.
Trì Nam bôn ba mấy ngày liên tiếp, đã sớm mệt mỏi, trong
bữa tiệc cũng không ăn bao nhiêu, ngược lại có chút nhớ thương hai con
ngựa mà Chu Phú cứu, nhìn ra được, Chu Phú rất ưa thích hai con ngựa
này, Trì Nam không biết thuần phục ngựa, nhưng biết, người thuần phục
ngựa tiếp xúc với ngựa sẽ tạo thành một loại ăn ý với con ngựa, ngựa có
linh tính, có thể hiểu ý con người từ động tác, một khi ăn ý tạo thành,
giữa hai bên sẽ có liên hệ.
Chính tâm không có ở đây yên sắp, Trì Nam chỉ cảm thấy bên phải phía trước nơi bắn tới một đạo mang theo nồng đậm xâm lược ý vị ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn lại, vừa chống lại Tề
Lục Nhã không tị hiềm chút nào khiêu khích án