
c nhìn hắn một cái, buông cái đồ chơi “Có tác dụng lớn” ra.
“Chu Phú....”.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của Trì Nam vang lên lần nữa trong căn phòng yên tĩnh, Chu Phú mơ mơ màng màng đáp một tiếng, Trì Nam lại ghé
vào lỗ tai hắn khẽ hỏi: "Chàng còn nhớ chuyện hồi tám tuổi không?”.
“......”.
Lần này Trì Nam đợi thật lâu, không thấy Chu Phú đáp lại, ngửa đầu lên
nhìn thì người kia đã ngủ từ lâu, chóp mũi còn truyền ra tiếng ngáy nhè
nhẹ.
Trì Nam nhìn bộ dạng ngủ say của Chu Phú một lúc lâu, mới bất đắc dĩ lắc đầu ngủ. Thật ra thì trong việc khúc mắc giữa Trương Tấn và phủ Thừa
tướng, Chu Phú mới là người bị hại vô tội nhất....
--- ----------diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn---- ------ ----
Ngày hôm đó Chu Phú vừa mới thay ca canh gác trở lại Nha sở, liền nhận
được lệnh của cấp trên, toàn thể xuất động, nói là đã xảy ra chuyện lớn.
Chu Phú đi theo đại bộ phận, đi đến nơi phát sinh ra chuyện lớn —— Phủ Tam công chúa.
Nghe nói Tam phò mã lén ăn thịt, bị Tam công chúa bắt gian tại giường.
Khi mấy người Chu Phú chạy tới, Tam công chúa đang cầm roi đuổi đánh Tam phò mã chạy trong sân, bụi đất bay tứ tung, nhìn có vẻ như đã đánh được một trận rồi.
Đi theo sau lưng Tham tổng Cố, Chu Phú rất đồng tình với Tam phò mã đang rúc trên ghế Thái sư khóc nức nở, không nhịn được đi lên phía trước an
ủi hắn ta một chút, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Tam phò mã giống như
thiếu nữ gặp được người thân, lao vào trong ngực Chu Phú gào khóc, vừa
khóc vừa nói: "Ta không thông dâm! Ta thật sự không có! Khi ta.... tỉnh
lại, đã thấy nàng ta gác hai chân, nằm ở bên cạnh ta, y phục cũng bị lột sạch.... Quần áo của ta cũng bị lột sạch.... Ta, ta cũng ủy khuất, ta
cũng chịu thiệt, tại sao lại chỉ đánh ta?”.
Chu Phú không hiểu ra sao: “Thông dâm?”.
Từ ngữ này ở trong dân gian mà nói, là một từ rất nghiêm trọng, có đôi
khi gặp phải quan huyện hống hách, nữ tử có thể bị kéo đi ngâm lồng heo.
“Ta không thông dâm!”. Tam phò mã kìm nén cảm xúc, kích động nhấn mạnh:
“Cho dù thông đồng, ta cũng phải tìm một hoàng hoa khuê nữ xinh đẹp. Nữ
nhân kia, không có ngực, không có mông, căn bản không phải loại hình ta
thích..[d'>đ[l'>q[đ'>..”.
Khóe miệng Chu Phú giật giật, việc này, hình như không phải điểm quan trọng .....
“Huống chi còn là một nữ nhân có chồng! Ta, ta bị oan, ta chịu thiệt mà!”. Bi thương của Tam phò mã chảy dài thành sông.
“Thối lắm!”. Tam công chúa không nhịn được nữa: “Ngươi ủy khuất cái gì?
Ngươi thua thiệt cái gì? Ngươi đã làm, tại sao lại không dám thừa
nhận?”.
Tham tổng Cố ở một bên khó khăn trấn an cảm xúc của Tam công chúa, lại
nháy mắt với Chu Phú, để cho hắn khuyên nhủ Tam phò mã, nhưng Chu Phú
không biết mở miệng thế nào, Tam phò mã đã nhảy từ trên ghế thái sư lên: "Tại sao ta lại không ủy khuất, không thiệt thòi? Ta là người có dung
mạo tuyệt thế, nằm cùng một nữ nhân chả ra gì trên một cái giường, ta
thua thiệt lớn, huống chi còn không mặc quần áo.... Thân thể băng thanh
ngọc khiết của ta, oa oa.....”.
Nói xong, Tam phò mã lại úp đầu vào vai Chu Phú khóc thút thít.
Chu Phú vỗ sau lưng Tam phò mã, muốn cho hắn tỉnh táo một chút, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc là nữ nhân nhà nào?”.
Tham tổng Cố nháy mắt với Chu Phú, Chu Phú nhìn không hiểu, vẫn còn hỏi: “Nhà nào?”.
Đối với Chu Phú chậm hiểu, Tham tổng Cố không còn gì để nói, khó khăn mở miệng nói: “Con dâu Thủ phụ nhà Lâm đại nhân”.
Chu Phú suy nghĩ một chút: “A, hóa ra là nàng ta, ta đã từng gặp vị phu nhân kia”.
Nghe Chu Phú nói, Tam phò mã nâng đầu lên khỏi vai hắn, Chu Phú quay đầu nhìn thẳng hắn ta một cái, lại nói: "Đúng là dáng dấp không ra gì, gầy
nhom, lại còn đen”.
Tam phò mã run rẩy đôi môi, chỉ hận không thể hôn Chu Phú một cái, kích
động nói: “Không sai! Thử nói xem, Sài Thiều ta, anh tuấn tiêu sái,
phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể tìm một cây đậu đến để thông dâm
đây? Ngươi nói có đúng hay không? Đúng hay không?”.
Tam phò mã lay thật mạnh cánh tay Chu Phú, muốn tìm được nhiều sự ủng hộ hơn của Chu Phú, lại nghe Chu Phú nói tiếp: "Nhưng năng lực uống rượu
của ngươi luôn không tốt, uống say, ai nói được trong sạch”.
“......”.
Tam phò mà Sài Thiều trầm mặc nhìn Chu Phú một lúc lâu, vẻ mặt từ hi
vọng chuyển sang thất vọng, lúc sau thất vọng chuyển sang tuyệt vọng,
lúc sau tuyệt vọng bạo phát lên, hắn ta cầm một cái ghế muốn đập về phía Chu Phú, cũng may Tham tổng Cố kịp thời ngăn lại, để cho Chu Phú lui ra không nói nữa.
Công việc của doanh trại trấn thủ chính là ngăn ngừa bạo lực hoàng gia,
dưới cái lưỡi của Tham tổng Cố, Tam công chúa và Tam phò mã đồng ý chờ
sau khi bọn họ điều tra ra nguyên nhân thực sự mới đưa ra kết luận.
Một đám người, lại như lúc đến, hấp tấp trở lại doanh trại trấn thủ.
Còn chưa vào cửa đã gặp được Thừa tướng Bách Lý và Vương gia Công Tôn tự mình tới.
Trái tim Tham tổng Cố nổi lên dự cảm xấu, nở nụ cười trên mặt nghênh
đón: “Tham kiến Tướng gia, tham kiến Vương gia, không biết hôm nay hai
vị đến vì chuyện gì?”.
Hôm nay Thừa tướng Bách Lý mặc bộ triều phục, hiên ngang lẫm liệt, nhìn
khí ph