
giết người sao? Ngươi còn nói linh tinh nữa, đừng trách ta không nói tình cảm, đem nhốt ngươi vào đại lao!”.
Đây là lần đầu tiên Chu Phú phát hỏa lớn như vậy, Lan di cũng bị kinh
hãi, nhưng bây giờ tình thế nguy cấp, nếu như bà ta không tranh thủ được sự giúp đỡ của Chu Phú thì nhất định sẽ thua. Vì vậy, từ dưới dất bò
dậy, định lại đánh về phía Chu Phú lần nữa, giọng nói bén nhọn chói tai: "A —— lão nương thật sự là mắt bị mù, bây giờ mới biết ngươi là cái
loại táng tận lương tâm, súc sinh lòng lang dạ sói! Ta hỏi lần nữa ——”.
Lan di kêu gào không hết, bà ta còn chưa kịp tấn công đến người Chu Phú
đã có một đạo kim châm bắn vào huyệt Ngọc Chẩm trên cổ, khiến bà té xỉu
trên đất.
Một cô gái Tây Vực đi từ hành lang tới, một búi tóc trên đỉnh đầu, một
bộ quần áo trắng thuần khiết, vóc người xinh đẹp, nàng bình tĩnh tới
trước mặt Chu Phú, lạnh lùng nói: "Nữ nhân này, trước tiên giam ở phủ
của ta, trong vòng năm ngày, ngươi nhất định phải cho ta câu trả lời,
đem tiện phụ vô sỉ đó giết hay là lăng trì?”.
Thế tử phi đã lên tiếng, lại ra tay cường thế, một chiêu giải quyết Lan
di còn đang ghét hơn con ruồi, Chu Phú bội phục rất nhiều, chỉ cảm thấy
gánh nặng trên vai càng nặng nề hơn.
Liên tiếp hai ba chuyện, khiến cho hắn quá mệt mỏi, mỗi một chuyện đều
phát sinh ở xung quanh hắn, giống như khó bề phân biệt, khiến người ta
không giải thích được.
Buổi tối về đến nhà, hắn nói tất cả mọi chuyện cho thê tử, thê tử còn
xem thường, nói một cậu mà hắn nghe thế nào cũng không hiểu: "Sẽ có
người trải đường cho chàng... Chàng cứ đợi đi”.
Hắn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của thê tử, ai sẽ giúp hắn trải
đường? Trải đường gì? Hắn đang định hỏi thêm thì thê tử lại ném ra một
câu nói: "Đúng rồi, ngày mai ta muốn đi Trường Lăng một chuyến, chàng có đi không?”.
“Trường Lăng?”. Dù sao Chu Phú cũng biết, đó là nơi tiên đế an giấc ngàn thu: “Đi đến đó làm gì?”.
Trì Nam lộ ra vẻ mặt thương tiếc: “Phụ hoàng qua đời đã hơn một năm, ta muốn đến đó tế bái”.
Chu Phú biết tình cảm giữa thê tử và tiên hoàng rất tốt, tiên hoàng cũng rất yêu thương tin tưởng nàng, về tình về lý, hắn cũng nên cùng nàng đi tế bái.
“Chẳng qua là, chuyện phát sinh trong thành mấy ngày nay....”. Chu Phú lo lắng.
Trì Nam khoác cánh tay của hắn, cười nói: “Chàng cứ yên tâm đi. Đến lúc
thì những chuyện kia cũng sẽ được phơi bày, bây giờ chàng muốn tìm ra
cũng không thể tìm được chút đầu mối. Còn không bằng đi Trường Lăng với
ta, giải sầu””.
Chu Phú nhìn dung nhan xinh đẹp của thê tử, phiền muộn trong lòng trở
thành hư không, mặc dù không rõ ý tứ trong lời nói của thê tử nhưng hắn
tin tưởng, thê tử tuyệt đối sẽ không lừa gạt hắn. Hơn nữa, Trường Lăng ở ngoại ô, đi đến đó cũng mất hai, ba ngày đường, để cho thê tử đi một
mình hắn không yên lòng, nếu thê tử đã nói chuyện mấy ngày nay đến lúc
đó sẽ được giải quyết, vậy thì hắn còn lo lắng cái gì.
“Được rồi. Vậy lúc nào chúng ta lên đường?”. Chu Phú nhận lấy một ly trà Trì Nam đưa lên, uống một hớp rồi hỏi.
Trì Nam lau nước đọng bên mép hắn, nhẹ giọng nói: “Sáng sớm ngày mai lên đường. Nhưng mà Chu Phú....”.
Thê tử nói được một nửa, muốn nói lại thôi, Chu Phú thấy kỳ quái, chỉ
thấy vẻ mặt thê tử có chút biến hóa, trở nên lo lắng cẩn thận, nàng nói: "Nhưng chàng phải đáp ứng với ta, cho dù ở Trường Lăng gặp chuyện gì,
gặp người nào, cũng không được quá mức chú ý. Có lúc chuyện thế sự vốn
là như thế, thay đổi khôn lường, gió thổi mây bay, thoáng qua tức thì”.
“... .....”.
Lần đầu Chu Phú thấy thê tử nói chuyện nghiêm chỉnh, không biết trả lời
thế nào, trực giác cho thấy thê tử muốn nhân cơ hội này nói cho hắn biết một chút chuyện mà trước kia nghĩ cũng không dám.... Trong lòng hắn nổi lên dự cảm xấu, nhưng đúng như thê tử nói, chuyện trên thế gian không
thể nào toàn bộ đều là chuyện tốt, chung quy sẽ có một chút chuyện bất
đắc dĩ xảy ra.
Nhưng bất kể những thứ bất đắc dĩ đó có bao nhiêu phiền lòng, có bao
nhiêu buồn bực thì đối với Chu Phú mà nói, thê tử mới là quan trọng
nhất, chỉ cần nàng không bỏ hắn thì trên đời này cũng chưa có chuyện Chu Phú hắn không dám chống lại.
“Ta biết. Nàng yên tâm đi”.
“.....”.
Trì Nam tựa đầu vào lồng ngực Chu Phú, nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ, rơi vào trong lo lắng vô cùng. Editor: nguyetanh
Betaer: nhok tinh nghich
Như thành ở ngay cạnh kinh thành, phong cảnh và khí hậu đều rất dễ chịu, Tiên hoàng chỉ mới đi tới một lần liền vô cùng thích nơi này.
Bởi vì đường sá không quá xa lại có Chu Phú đi cùng, nên Trì Nam liền bỏ qua xe ngựa, cũng không dẫn theo tùy tùng, cùng Chu Phú cưỡi ngựa mà
đi. Hai con ngựa một đỏ một trắng, là hai con tuấn mã được Chu Phú cứu ở Hồ Quốc, vô cùng trung thành với Chu Phú, bảo đi hướng đông tuyệt không đi hướng tây, bảo chạy nhanh tuyệt không dám chạy chậm.
Con màu đỏ tính tình vô cùng hung dữ do Chu Phú cưỡi. Con màu trắng tính tình ôn hòa hơn nên để Trì Nam cưỡi, chậm rãi đi về phía trước.
Phong cảnh non nước tươi đẹp hai bên đường đi khiến cho tâm trạng của
Chu Phú vô cùng tốt, vứt hết những