
náo nhiệt
này đã khiến cô trở nên bình tĩnh hơn.
Mạnh Thời lên tiếng chào đám bạn rồi đưa Phùng Hy vào
ngồi ở một góc, cười nói: “Bọn họ đang chơi, để anh đi đun cà phê nhé, em thích
uống loại nào?”.
“Ngoài cà phê Cappuccino và cà phê Viennese, còn lại
đều được”. Phùng Hy không thích cà phê có bọt sữa.
Mạnh Thời khẽ cười, một lát sau anh đã bưng ra hai cốc
cà phê Santos của Braxin.
Phùng Hy không cho đường, uống một ngụm lớn. Song song
với việc cảm nhận vị đắng, mùi thơm thuần khiết của cà phê đã kích thích thần
kinh của cô. Cô đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, lúc này mới cười và nói: “Sao
anh cũng ở Hàng Châu?”.
Mạnh Thời trả lời rất tự nhiên: “Việc làm ăn, anh buộc
phải đi một chuyến. Buổi sáng lúc chạy bộ có nhìn thấy em, giải quyết xong việc
thì đến tìm em”.
“Làm sao anh biết em ở khách sạn nào được?”
“Đường Nam Sơn, khách sạn nằm bên bờ Tây Hồ không
nhiều”.
Người mà buổi sáng cô gặp hóa ra lại đúng là anh, anh
nhớ kỹ thật. Phùng Hy nhủ thầm trong bụng, cảm thấy thế giới này quá khó bé,
quá nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng. Cô bê cốc cà phê lên uống một ngụm thật
lớn.
Trên đường đi cô đã tắt điện thoại di động, bây giờ đã
bình tĩnh trở lại, vừa nghe Mạnh Thời giới thiệu bạn bè anh và chủ nhân của
quán cà phê này, vừa suy nghĩ không hiểu Phụ Minh Ý đến đây để làm gì.
Tám năm đã trôi qua, dường như thói quen thích tạo sự
bất ngờ cho cô của Phụ Minh Ý không hề thay đổi.
Sau khi yêu Phụ Minh Ý không lâu là đến sinh nhật của
Phùng Hy. Hôm đó trời mưa như trút nước, ngoài ký túc xá không còn thấy ai đi
lại. Phụ Minh Ý học ở trụ sở chính, cách địa điểm mới mà cô học rất xa. Phùng
Hy không thể ngờ rằng Phụ Minh Ý sẽ đến, tưởng anh sẽ gọi điện thoại, nhắn tin
là cùng. Mãi cho đến khi Phụ Minh Ý đi xe đạp, người ướt từ đầu đến chân xuất
hiện ở ký túc xá, Phùng Hy mới xông ra trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè
trong ký túc xá, ôm Phụ Minh Ý vừa khóc vừa cười. Sau đó Phụ Minh Ý nói: “Đây
là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh tặng cho em”.
Phùng Hy lại nhớ đến trước kia, ý nghĩ bất chấp tất cả
lại hiện lên trong đầu cô. Tay cô chạm vào điện thoại di động rồi lại rụt lại,
lúc này đây, lý trí đã chiến thắng - anh đã kết hôn rồi, hiện nay anh còn là
cấp trên của cô. Cô thầm cảm thấy xấu hổ và nói một câu: “Em xin lỗi…”.
Bất giác một cảm giác chua xót, đau đớn khó tả trào
dâng trong lòng. Phùng Hy nghĩ, mình đã thực sự thay đổi rồi, sự lý trí này
khiến cô cũng cảm thấy sợ chính mình.
Hiện giờ cô đã đưa ra quyết định không gặp mặt Phụ
Minh Ý nữa. Tay cầm chắc túi đựng máy chụp ảnh, Phùng Hy thấy may vì chứng minh
thư, tiền, thẻ tín dụng đều mang theo bên người, nếu không được thì tối nay tìm
một chỗ khác để ngủ vậy.
“Em sao vậy?”. Nhìn thấy Phùng Hy luống cuống hồi lâu,
bây giờ mới có phần bình tĩnh, Mạnh Thời mới hỏi câu đó. Nếu anh không nhìn
nhầm, kể từ lúc gặp ở cổng khách sạn, vẻ mặt Phùng Hy như gặp phải ma.
“Anh ở khách sạn nào?”
Mạnh Thời hơi sững người, lúc này đây nhạc đã đổi sang
giai điệu chậm rãi, cô gái tóc dài khiêu vũ lúc nãy đã nhảy xuống. Mạnh Thời
cùng với mọi người xung quanh vỗ tay, cười gật đầu chào, lúc này mới quay đầu
nói: “Anh ở nhà bạn anh”.
Lúc này, trong đầu Phùng Hy đã nghĩ ra một cách. Cô
ngẩng đầu nhìn Mạnh Thời hỏi: “Anh có thể giúp em một việc được không?”.
Đúng dịp có một cuộc họp tổ chức ở Thượng Hải, Phụ
Minh Ý bèn xuất phát trước ngày dự định. Kế hoạch của anh là ở lại Hàng Châu
một đêm, ngày hôm sau từ Hàng Châu về Thượng Hải. Biết tin Phùng Hy đã ly hôn,
tiếp đó lại nghỉ phép hai tháng, Phụ Minh Ý cảm thấy cần phải gặp cô một lần.
Anh thực sự có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều chuyện muốn nói trực tiếp với cô.
Sau khi đăng ký phòng ở khách sạn, cách nửa tiếng anh
lại gọi điện vào phòng Phùng Hy một lần, nhưng đều không có người nghe máy. Anh
nghĩ chắc là cô đi chơi ở bên ngoài, nên không gọi di động cho cô. Mười giờ ba
mươi phút tối, anh lại gọi một lần nữa, nghe thấy có người nhấc máy, anh liền
dập máy, vội vàng cầm một bông hồng đã bó sẵn đến gõ cửa phòng Phùng Hy.
Anh nghe thấy bên trong có tiếng động, khóe miệng hơi
cười cười, cẩn thận giấu bông hồng ở sau lưng. Phụ Minh Ý đang tưởng tượng ra
cảnh Phùng Hy trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
Cửa vừa mở ra, Phụ Minh Ý liền đưa ngay bông hồng ra
trước mặt, rồi đột ngột rụt lại. Nụ cười trên môi đột nhiên tắt ngấm.
Mạnh Thời mặc quần áo tắm, tóc ướt sũng, nhìn Phụ Minh
Ý bằng ánh mắt khó hiểu, “Anh tìm ai?”
“Anh là ai?”, Phụ Minh Ý thu nụ cười lại, lạnh lùng
nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng hẫng hụt. Người trong
công ty đã truyền tai nhau từ lâu, chồng Phùng Hy đã tìm được một cô gái trẻ
trung xinh đẹp, đá Phùng Hy rồi, lẽ nào Phùng Hy cũng đã có người mới? Cô ấy
lại có sở thích sưu tập những anh chàng điển trai? Một anh chàng Điền Đại Vĩ
đẹp trai phong độ vẫn chưa đủ, lại còn thêm anh chàng khôi ngô cao lớn này,
nhìn sắc thái cũng không phải là kẻ tầm thường.
Phụ Minh Ý chỉ muốn quay đầu đi ngay. Anh cố gắng kìm
chế cảm giác kh