
ó tả trong lòng, hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Phùng Hy ở đây phải
không?”.
Mạnh Thời gãi gãi đầu tỏ vẻ như vỡ lẽ ra điều gì, “À,
có phải anh tìm cô gái lúc đầu ở đây đúng không? Cô ấy đã rời Hàng Châu rồi,
tiền phòng cô ấy nộp hôm nay, khách sạn không trả lại nữa, cô ấy nhượng lại giá
rẻ cho tôi”.
Phụ Minh Ý lập tức thở phào, mặc dù thất vọng nhưng
anh có cảm giác như vừa trút được một gánh nặng. Anh khẽ mỉm cười, lịch sự nói:
“Xin lỗi đã làm phiền anh”.
Mạnh Thời đóng cửa phòng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ suy tư.
Lúc Phụ Minh Ý liếc nhìn anh cũng là lúc anh đồng thời
quan sát người đàn ông khiến Phùng Hy trốn tránh không chịu gặp mặt. Vẻ già
dặn, chín chắn của Phụ Minh Ý, bộ complet trên người, vừa nhìn là biết giá tiền
không rẻ. Mặc dù Phụ Minh Ý rụt tay rất nhanh, nhưng anh vẫn nhìn thấy bông
hồng đó. Trong lòng anh tràn đầy nghi hoặc, một người đàn ông giàu có, biết
lãng mạn, tại sao Phùng Hy phải tránh mặt anh ta?
Anh nhấc điện thoại ở đầu giường và gọi cho Phùng Hy,
cười ha ha nói: “Tất cả đều thuận lợi, ngày mai anh sẽ trả phòng cho em”.
“Cảm ơn anh”. Phùng Hy không biết Phụ Minh Ý sẽ dừng ở
đây bao nhiêu lâu. Nếu anh đã tìm được khách sạn mà cô ở thì chắc chắn anh cũng
có thể tìm được cô ở khách sạn khác. Hiện giờ cô đang ở trong một khách sạn ở
đường Bắc Sơn, căn phòng mà cô ở được đăng ký bằng tên của Mạnh Thời, cô và Phụ
Minh Ý chỉ cách nhau Tây Hồ mà xa như chân trời góc bể.
Mạnh Thời đắn đo một lát, cười nói: “Anh ta mang theo
một bông hồng, chỉ tiếc rằng nhìn thấy anh nên không tặng nữa”.
Phùng Hy giật mình, thấy mình may quá, tựa như có một
tảng đá trong lòng rơi phịch xuống đất. Phụ Minh Ý tặng hoa hồng, cô biết phải
nhận thế nào? Trai đơn, gái chiếc, người tình đầu tiên, sếp trực tiếp của mình,
bao mối quan hệ với các thân phận khác nhau bảo cô phải từ chối thế nào? Phùng
Hy cười đau khổ. Cô lại nhớ tới câu nói cay nghiệt của Điền Đại Vĩ: “Gái ba
mươi tuổi đã toan về già, hình dáng hiện giờ của cô đến tôi nhìn cũng phát mửa,
Phụ Minh Ý đang lên như diều gặp gió, có thích cô nữa không cũng chưa biết”.
Coi như là cô đa tình, nhưng cô không thể không nghĩ
cho mình. Dù sao đi nữa thì người mà anh lấy là con gái của sếp tổng, không
tiện để từ chối cũng không tiện nhận, vậy thì, không cần thiết phải gặp mặt
nữa.
“Xin lỗi về sự mạo muội của anh, đó là bạn trai của em
à?”.
“Không, sếp của em, thuộc khu vực gài mìn, vẫn nên
tránh là hơn. Cảm ơn anh”. Phùng Hy nói một cách nhẹ nhàng. Cô xử lý thế này
vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm dẫm phải mìn, vừa không để xảy ra chuyện không
vui với Phụ Minh Ý, cô rất hài lòng.
Mạnh Thời liền cười, trêu cô: “Đến tận cả Hàng Châu,
tình cảm chân thành thế mà không làm em bồi hồi à? Thời nay con gái khó cưa
thật”.
Phùng Hy trả lời rất hùng hồn: “Lãng mạn là chuyện
nhỏ, miếng cơm là chuyện lớn. Hoa hồng đâu có thể làm cơm để ăn được”.
“Ha ha, phụ nữ thời nay thực dụng thật, kiếm người yêu
đầu tiên phải xem anh ta có xe hơi có nhà hay không, thu nhập mỗi năm bao
nhiêu? Theo như sự quan sát của anh, vị sếp này của em chắc chắn phải thuộc
giai cấp có tiền, em theo anh ta còn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền hay sao?”.
Phùng Hy cười đáp: “Đúng là điều kiện của anh ấy không
tồi, tướng mạo cũng tạm ổn, nếu tính địa vị thì cũng là tổng giám đốc công ty,
tiền dĩ nhiên là cũng có. Thế nhưng, anh ấy có vợ rồi. Ngay từ hồi học lớp một
em đã gia nhập đội thiếu niên tiền phong, sự giác ngộ này vẫn có đấy”.
Mạnh Thời cười ha ha, châm chọc Phùng Hy: “Xem ra tầm
nhìn của em còn ngắn quá, anh bạn không ngại đường sá xa xôi ngàn dặm tới đây,
khả năng được nâng lên làm phu nhân không phải là nhỏ, tại sao em không tranh
thủ cơ hội, nắm chặt chiếc vé ăn dài hạn này?”.
Phùng Hy lườm một cái, nghiêm túc nói: “Em không cần
tấm vé ăn dài hạn ăn ngon uống ngọt, em cần giảm béo”.
Mạnh Thời liền cười, đáp: “Thành phố Hàng Châu không
lớn, lại đều ở bên Tây Hồ, cẩn thận không lại chạm trán đấy”.
“Phiền anh ngày mai trả phòng thay em và xách hành lý
lại đây cho em, địch tiến ta lùi, em đi Thiệu Hưng mua rượu!”.
Cúp điện thoại xuống, Phùng Hy thở phào một tiếng.
Ngày mai hãy mở điện thoại, nếu có cú điện thoại gọi nhỡ nào của Phụ Minh Ý,
thì nói với anh rằng, mình đã bay xuống Hải Nam rồi.
Dù
đau đớn, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi được thoát
khỏi chúng. Đứng ở ranh giới giữa dịu dàng và hạnh phúc ngoảnh đầu nhìn
lại, mới phát hiện ra rằng, chúng không thể làm tổn thương bạn dù chỉ là một
chút.
Trong lúc Phùng Hy còn đang mơ màng trong giấc ngủ,
nghe thấy tiếng Chi Hoa gào lớn: “Phùng Hy mày dậy ngay cho tao, mày không biết
đây là đồ quý à? Mày mà để lỡ thì sẽ hối hận cả đời đấy!”.
Cô cố gắng mở mắt ra song lại nhắm lại. Thấy hơi lành lạnh, Chi Hoa đã kéo chăn của cô ra, quỳ
gối xuống giường gào lớn với cô: “Phụ Minh Ý kết hôn là cái quái gì chứ, nghe
nói lần này giới thiệu cho mày món đồ quý, lại còn đẹp trai nữa! Dậy mau!”.
Phùng Hy đành phải trở dậy, cô uể oải rửa mặt, đánh
răng, lúc ngồi tro