
nhà không còn cái
gì để ăn nhưng vẫn không chịu đi làm kiếm tiền, cái gì cầm được đã đem đi cầm
đồ hết rồi, cuối cùng nhà chỉ còn lại bốn bức tường. Thấy đói không thể chịu
nữa, anh ta liền mở thùng gạo ra quyết định nấu cơm, vét thùng gạo chỉ còn bảy
hạt gạo. Anh ta liền cười ha ha và nói, giờ thì anh ta không thể chết vì đói
được nữa”.
Phùng Hy lập tức bị câu chuyện này của Mạnh Thời thu
hút, nói: “Bảy hạt gạo? Lẽ nào anh ta là tiên hay sao”.
Mạnh Thời nói với vẻ nghiêm túc: “Đương nhiên anh ta
không phải là tiên rồi, chỉ có điều anh ta áp dụng phương pháp copy mà thôi. Nấu chín bảy hạt gạo đó, dùng một sợi dây nhỏ xuyên
vào, nuốt vào lại rút ra. Cứ làm như thế nhiều lần, anh ta cảm thấy mình ít nhất
được ăn hơn hai lạng cơm rồi, no rồi”.
Phùng Hy cố gắng nhịn cười, gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. “Ý
anh là bảo em ăn mì, ăn cho biết mùi rồi lại nôn ra hả?”.
Vẻ mặt của Phùng Hy khiến Mạnh Thời cười rung cả
người. “Em chỉ ăn một miếng thôi, ăn thế không béo đâu. Có
anh giám sát, em chỉ được ăn một miếng thôi! Cho thấy chúng ta đã ăn mì sốt
lươn của nhà hàng Khuê Nguyên rồi, không đến nỗi mất công đến Hàng Châu. Còn
việc nôn thì không cần thiết, làm thế tổ tông của Khuê Nguyên sẽ không tha cho
em đâu!”.
Một miếng, một miếng thôi ư? Phùng Hy nuốt nước miếng, cầm đũa lên chuẩn bị gọi mì.
“Chỉ một miếng thôi mà, em không sợ lãng phí à?”. Mạnh Thời đẩy bát sang.
Đúng là lãng phí thật, Phùng Hy nghĩ vậy, cô đã bị bát
mì dụ dỗ, cô đưa đũa ra gắp một miếng. Cô
không thể ngờ rằng, cô và Mạnh Thời đang thân mật ăn chung một bát mì, và lúc
này đây Phụ Minh Ý đang đứng ở cửa.
Anh kéo va ly hành lý vào dự định ăn xong mì sẽ đi
Thượng Hải, lúc đưa mắt vào tìm ghế ngồi anh đã được chứng kiến cảnh tượng này
từ đầu đến cuối. Phụ Minh Ý thấy lòng thắt lại và lập tức lùi ra cổng
theo phản xạ.
Gần như cùng lúc đó, một ngọn lửa như bùng lên, bàn
tay đang kéo va ly bóp chặt khiến gân xanh lằn lên. Không ngờ Phùng Hy dám lừa anh! Không ngờ cô dám vào
hùa với gã đàn ông xuất hiện trong phòng cô tối qua để lừa anh! Còn anh lại cầm
bông hồng đến gõ cửa phòng cô, định dành cho cô một sự bất ngờ. Phụ Minh Ý tức
sa sẩm mặt mày. Đầu ong lên, nhìn chằm chằm vào quán mì, không biết nên làm gì.
Một lát sau, cuối cùng Phụ Minh Ý đã bình tĩnh trở
lại, trong đầu anh vụt hiện lên hình ảnh Mạnh Thời khoác chiếc áo tắm tối hôm
qua. Anh nhắm mắt lại, Phùng Hy - con cá nhỏ bên bờ biển
tung tăng bơi lội ngày đó đã thực sự không còn tồn tại nữa. Anh tự nhủ thầm với
mình hết lần này đến lần khác, cô ấy không còn là Phùng Hy của tám năm về trước
ngồi trong lòng anh làm nũng nữa. Anh mỉa mai với chính mình, cô ta béo như bà
thím già, vừa mới ly hôn đã đưa bồ mới đi chơi Tây Hồ, mình còn lao đi tìm cô
ta để làm gì?
Tuy nhiên, bước chân của anh đã không làm theo sự điều
khiển của lý trí mà nặng nề bước vào nhà hàng Khuê Nguyên.
Tiệm ăn chỉ rộng như thế, Phụ Minh Ý áo quần tươm tất
bước vào, không muốn lộ diện cũng không được.
Phùng Hy đang ngồi đối diện với cửa ra vào, trong lúc
cô đang nhai miếng mì duy nhất trong miệng. Mì
dai, canh thơm ngọt, nước bọt trong miệng tiết ra theo phản xạ, cô không muốn
nuốt ngay miếng mì này. Trong tích tắc ngẩng đầu nhìn thấy Phụ Minh Ý đi vào,
miếng mì trong mồm Phùng Hy bèn trơn tuột chui vào cổ họng, tay cô run lên, đôi
đũa rơi cạch xuống bàn.
Phụ Minh Ý cười nhạt, chầm chậm bước về phía Phùng Hy.
Phùng Hy hoàn toàn không biết phải xử sự như thế nào,
nhưng Mạnh Thời đã kịp thời phản ứng, anh thầm than Hàng Châu nhiều nhà hàng
đến vậy, tại sao anh ta cũng đến Khuê Nguyên để ăn mì sốt lươn chứ. Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng, đờ đẫn trên mặt Phùng Hy,
Mạnh Thời liền biết cô đang khó xử. Thấy thế anh liền đứng ngay dậy đưa tay ra,
cười nói: “Tôi là Mạnh Thời, rất hân hạnh được gặp anh!”.
Thấy vẻ lịch thiệp của Mạnh Thời, Phụ Minh Ý đành phải
đưa tay ra. Anh khẽ nhếch mép cười: “Tài năng diễn kịch của anh
Mạnh khá lắm, khiến tôi lại tưởng là thật”.
Mạnh Thời tỏ ra hết sức bình tĩnh trước câu nói châm
biếm của Phụ Minh Ý, anh dịu dàng nhìn Phùng Hy, nói: “Tối qua Phùng Hy không
tiện gặp anh.Tổng giám đốc Phụ, xin anh đừng trách”.
Trong lúc đang chưa biết phản ứng như thế nào với Phụ
Minh Ý, Phùng Hy lại một lần nữa suýt ngất vì câu nói của Mạnh Thời. Cô thực sự không biết phải nói gì, mặt đỏ bừng bừng,
cúi đầu chỉ mong có lỗ nẻ nào để chui xuống.
Câu nói của Mạnh Thời như cú đòn giáng xuống đầu Phụ
Minh Ý. Ý anh ta là lúc đó Phùng Hy đang ở trong phòng, và việc anh đột ngột gõ
cửa đã làm ảnh hưởng đến chuyện riêng của hai người, đến nỗi Phùng Hy ngại
không dám gặp anh nên đã phải nói dối.
Ánh mắt lạnh lùng của Phụ Minh Ý liếc nhìn Phùng Hy,
thấy cô mặt đỏ tía tai cúi đầu không dám nhìn anh. Anh lại tưởng rằng sau khi ly hôn cô sẽ khổ sở biết
bao, tưởng rằng phải ở một mình cô sẽ buồn biết bao, hóa ra tất cả đều là sự
tưởng tượng. Anh cười trấn tĩnh nói: “Không ngờ em cũng nhanh chóng tìm được
người yêu thế. Tôi phải đi Thượng Hải dự một cuộc họp, tạm biệt nhé”.