
là anh thương hại cô…
Nghĩ đến đây, Phùng Hy liền cúi đầu, cô đã nhìn thấy
cái bụng của mình ăn đã hơi căng lên. Trong lúc không để ý, cô lại để mình ăn
uống thả phanh rồi. Cô vừa sờ bụng vừa than thầm trong lòng, cứ như thế này,
chắc chắn cô không thể giảm cân được.
Phùng Hy đứng dậy cười nói: “Uống đủ rồi, phải về
thôi”.
Cô bước lên bờ, Mạnh Thời nhìn theo bóng cô cười cười
rồi đi lên theo. Trên đường về khách sạn cả hai đều không nói gì, mãi cho đến
khi Phùng Hy mở cửa phòng chuẩn bị chào tạm biệt Mạnh Thời, Mạnh Thời mới cất
tiếng nói: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”.
Phùng Hy nghĩ hết một phút mới nhớ ra câu hỏi cần phải
trả lời anh, cười khúc khích nói: “Ý em là, em là người rất coi trọng chữ tín,
em đã hứa với ai thì đều phải làm cho bằng được. Những việc không thể làm được
thì em không bao giờ hứa. Hôm nay em rất vui, chúc anh ngủ ngon”.
Mạnh Thời tay chống lên cửa, nhìn Phùng Hy một cách
chăm chú, nói: “Anh giúp em giảm béo nhé, hai tháng đảm bảo em sẽ gầy được mười
cân”.
Tại sao tự nhiên lại lôi chuyện giảm béo vào đây?
Phùng Hy có phần không hiểu.
“Anh sẽ không làm những việc như thừa lúc người ta lâm nguy mà bắt chẹt đâu.
Chúc em ngủ ngon”. Mạnh Thời lại buông ra một câu khó hiểu rồi bước vào phòng
đối diện, để Phùng Hy đứng như trời trồng ngoài cửa.
Cô đứng nghiến răng trước cánh cửa đang đóng của phòng
đối diện, đóng cửa, lên giường chui vào chăn lăn ra ngủ, trong lúc mơ màng một
ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, chưa kịp nắm bắt thì đã quay ra ngủ ngon lành.
Thị trấn cổ ẩn mình trong màn sương sớm. Hít thở trong
bầu không khí trong lành kèm thêm một chút lành lạnh, Phùng Hy uống một lon sữa
hiệu Uông Uông, chậm rãi đi theo sau Mạnh Thời.
“Em còn muốn uống nữa không?”. Mạnh Thời ôm bình rượu
nặng năm cân vừa cười vừa hỏi Phùng Hy.
“Bình này để mang về nhà cất, không uống nữa. À đúng
rồi, tối qua em còn nhớ là anh nói anh có thể giúp em giảm béo, có chuyện đó
thật sao?”. Buổi sáng tỉnh dậy cô cứ cảm thấy tối qua mình đã quên một điều gì
đó quan trọng, lúc mặc quần áo đánh răng rửa mặt vẫn cố gắng nhớ lại. Lúc đứng
trước gương hóp bụng theo thói quen, cô mới sực nhớ ra, tối qua hình như Mạnh
Thời bảo, anh có thể giúp cô giảm béo, hai tháng giảm mười cân.
Mạnh Thời bê bình rượu đặt vào sau cốp xe, mời Phùng
Hy lên xe, lúc này mới cười đáp: “Tửu lượng của em tốt thật, nói gì đều vẫn
nhớ”.
“Không phải, lúc đó nhớ rất rõ, bây giờ nhớ lại lại
thấy cứ u u minh minh. Chắc là do việc giảm béo quá quan trọng đối với em, vì
thế ngay từ lúc tỉnh dậy em đã cố gắng nhớ lại, hiện giờ chỉ nhớ được câu này”.
Phùng Hy cười hi hi, để lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Chỉ nhớ mỗi câu này hay sao? Mạnh Thời quay mặt sang
một bên để lộ nụ cười ranh mãnh. Anh đang cố gắng tưởng tượng gương mặt Phùng
Hy lúc gầy đi. Mạnh Thời quay đầu lại cố gắng làm ra vẻ vô tình: “Phùng Hy,
trước đây khi còn gầy chắc em xinh xắn lắm nhỉ?”
Phùng Hy sững người, trước đây cô có xinh xắn không?
Cô nhớ lại lời khen của Phụ Minh Ý: Hy Hy, em như chú tôm nhỏ dưới nước, tung
tăng trong trẻo. Anh nói như thế tức là ý muốn khen cô xinh ư? Lúc nhớ lại lời
đó, cô nhìn thấy Mạnh Thời tỏ rõ vẻ hiếu kỳ, bèn cười rất thẳng thắn: “Trước
đây có người nói em giống chú tôm nhỏ, trong trẻo, tung tăng bơi lội, em nghĩ
hiện giờ em đã biến thành con tôm càng rồi”.
Mạnh Thời không nhịn được, bật cười: “Tôm càng... ha
ha ha!”.
“Có gì mà đáng cười chứ”. Dù đang tự mỉa mai mình,
nhưng Phùng Hy cũng không thể chịu nổi điệu cười đó của Mạnh Thời. Thậm chí cô
còn cảm thấy con ngựa đen mà hai người đang cưỡi rung lên bần bật vì tiếng cười
của anh.
Cô đáng yêu đến nỗi anh chỉ muốn véo má cô một cái.
Mạnh Thời cười đã đủ, thấy Phùng Hy mặt đỏ bừng mắt nhìn thẳng về phía trước
với vẻ nghiêm túc, đúng ra là cũng không có gì, nhưng lại bị anh cười đến nỗi
xấu hổ. Anh lấy tay vỗ vỗ vai cô, nghiêm túc nói: “Chỉ cần hai tháng này em
chịu nghe lời anh, anh đảm bảo em sẽ gầy đi được”.
Phùng Hy khẽ cười cười, nói: “Gầy đi để mình tự tin
hơn”.
“Tại sao béo lại không tự tin cơ chứ?”.
“Bởi vì con gái luôn thích cái đẹp. Em cũng có lòng tự
trọng của em chứ. Em thích mặc quần áo đẹp, thích trang điểm cho mình thật xinh
đẹp. Em không muốn cứ đến mùa hè là mất cả hứng đi shopping”.
“Thích cái đẹp thì không có gì là sai cả, làm theo lời
anh, chắc chắn em sẽ gầy trở lại. Tuy nhiên, nếu em gầy đi rồi, tự tin hơn bây
giờ thì suy nghĩ của em có thay đổi không?”.
Phùng Hy không biết phải trả lời câu hỏi này của Mạnh
Thời như thế nào, câu trả lời cuối cùng của cô cũng là không biết. Và Mạnh Thời
cũng không cần cô phải trả lời, đối với anh, anh chỉ cần Phùng Hy tìm lại được
sự tự tin là đủ rồi.
Trên đường về, Phùng Hy hỏi anh với vẻ hiếu kỳ: “Tại
sao anh lại giúp em?”.
Mạnh Thời mỉm cười đáp: “Nếu phương pháp này thành
công, sau này anh có thể nhân rộng, spa giảm béo cũng kếm được rất nhiều tiền”.
Anh nhìn thấy Phùng Hy tỏ vẻ đã hiểu, khóe môi hơi cười cười.
Tự
nhiên cô chỉ muốn cười, không ngờ hai người đ