
àn ông lại có thể vì cô mà đánh
nhau? Một người là kẻ cô căm ghét đến tột độ không muốn dây dưa gì đến, một
người là người bạn mới quen chưa lâu, và cô với người ấy cũng không có quan hệ
gì hết.
Phùng Hy và Mạnh Thời đi cùng một chuyến bay trở về.
Trên máy bay, Mạnh Thời gọi nước trà cho cô, lấy hộp kẹo cao su đưa cho cô, bảo
cô nếu đói hoặc không có việc gì làm thì lấy mà nhai, còn mình thì đánh bay hai
suất cơm trưa.
“Hoa quả cũng không được ăn à?”. Phùng Hy thấy hơi lạ.
“Em với người bình thường… không giống nhau”.
Mạnh Thời nói với cô với vẻ nghiêm túc, nếu cô muốn
gầy đi nhanh chóng trong hai tháng thì cô phải sống một cuộc sống khác người
bình thường. Cô không hỏi thêm gì nữa, mồm nhai kẹo cao su, mãi cho đến khi sái
cả quai hàm.
Mạnh Thời giúp cô đem hành lý về nhà, lúc chia tay còn
dặn: “Em uống trà Phổ Nhĩ cũng được, còn những thứ khác thì đừng ăn, thu dọn
xong xuôi đến nhà anh ăn cơm tối nhé”.
Thấy Mạnh Thời tỏ vẻ nghiêm túc, Phùng Hy cũng cảm
thấy hơi căng thẳng, thấy một cuộc đại chiến sắp xảy ra, và cô nhất định phải
làm anh hùng, không bao giờ làm liệt sĩ.
Thực ra sự thận trọng của Mạnh Thời cũng hơi thừa,
Phùng Hy tắm gội, thu dọn hành lý xong trời cũng đã tối, cô chỉ uống kịp hai
ngụm trà liền nhận được điện thoại Mạnh Thời giục cô đi ăn cơm tối.
Phùng Hy đi một vòng trong nhà, ôm bình rượu sứ trắng
mang đi. Sau khi cô dùng hai tay đưa bình rượu đó ra, cô thấy ánh mắt của Mạnh
Thời sáng lên, cô biết mình đã làm đúng. “Lần đầu đến thăm nhà anh, không có gì
để làm quà”.
“Em khách sáo quá, mời em vào”. Mạnh Thời thầm thán
phục sự lịch sự của Phùng Hy, rồi anh nhìn kỹ bình rượu đó. Trên bình có vẽ hoa
cúc tím và có chữ cúc chi đao, là rượu của Nhật Bản.
Phùng Hy cười giải thích: “Thực ra em không biết loại
rượu này có ngon hay không, chỉ là vì thích cái bình này. Trông rất xinh xắn”.
Mạnh Thời nói với vẻ tiếc rẻ: “Chỉ tiếc là tối nay anh
không được uống. Uống bia dễ bị to bụng, thực ra uống các loại rượu khác cũng
dễ bị béo bụng!”.
Phùng Hy đỏ mặt vì câu nói của Mạnh Thời. Nghĩ đến
việc mình đang có việc phải nhờ người ta, bản thân mình lại rất mong được gầy
đi. Cô vỗ vỗ bụng, nói: “Em béo vì phải ăn nhiều cơm thịt cơm cá của công việc
quá đó mà. Không có nhân viên giỏi bụng to nào là không được thử thách qua rượu
bia cả”.
Nghe thấy vậy Mạnh Thời liền cười: “Vấn đề này lát nữa
anh sẽ thảo luận với em, em ngồi đi. Anh đi bê thức ăn đây”.
Lúc này Phùng Hy mới có cơ hội ngắm nhà Mạnh Thời. Bài
trí gọn gàng, đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản, hầu như không có đồ trang trí
gì. Chắc chắn Mạnh Thời phải là người rất thích sạch sẽ, bộ bàn ghế sofa trắng
trong phòng khách dường như cũng là mới mua, sạch sẽ trắng tinh, khiến Phùng Hy
còn phải phủi quần áo của mình trước khi ngồi lên.
“Cơm thôi!”.
Nghe thấy hiệu lệnh này, Phùng Hy đang ngồi trên ghế
sofa liền bật dậy. Thực sự cô rất hiếu kỳ, không biết các món giảm béo mà Mạnh
Thời chuẩn bị là gì.
Trên chiếc bàn ăn làm bằng kính có bày bốn món: món
nộm nguội, lạc rang, gà sốt nấm, cá om dưa, ngoài ra còn một bát canh rau chân
vịt.
Món nộm gồm ba loại trộn lẫn là tảo thái sợi, sứa thái
sợi và thân rau diếp bỏ vỏ thái sợi, màu sắc rất bắt mắt, lạc dính những hạt
muối trắng tinh, gà sốt nấm hương canh vàng óng, hương thơm ngào ngạt. Cá om
dưa từng lát cá trắng ngần, mùi canh chua sực lên mũi khiến Phùng Hy thèm đến
nỗi nuốt nước bọt ừng ực.
Sau khi ngồi xuống, cô liền nhìn chằm chằm vào món cá
om dưa và gà sốt nấm, lẽ nào giảm béo mà được ăn những món này ư?
Mạnh Thời lấy ra một chén rượu, mở ra một chai rượu
trắng, thấy Phùng Hy ánh mắt đờ đẫn nhìn món gà sốt nấm và cá om dưa, liền
cười. Anh đẩy bát canh rau chân vịt ra trước mặt Phùng Hy: “Món này là của em.
Các món còn lại thì em cứ việc phát huy tinh thần ăn cá gỗ vậy”.
Nói rồi Mạnh Thời gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, lạc
rang giòn tan, tiếp đó lại nhấp một ngụm rượu, gắp một lát cá om dưa trắng
ngần.
Ánh mắt Phùng Hy hết nhìn Mạnh Thời lại quay sang nhìn
bàn ăn, hết nhìn bát canh rau chân vịt trước mặt mình lại quay sang nhìn món gà
sốt nấm, khó chịu chỉ muốn bỏ đi. Cô là động vật ăn thịt, chỉ khi ăn thật ngấy
thịt buộc phải gặm đôi miếng cỏ để tiêu hóa, cô mới gắp đôi ba miếng rau ăn lấy
lệ. Bắt cô phải cúi đầu ăn cỏ trong lúc nhìn thấy thịt thì khác gì là bắt cô
phải chịu sự ngược đãi về tinh thần trong lúc đói.
Thấy sắc mặt Phùng Hy xanh lét như bát rau chân vịt,
Mạnh Thời gặm một miếng thịt gà, nói: “Em không muốn giảm cân nữa à?”.
Nói năng kiểu gì vậy? Phùng Hy lườm Mạnh Thời một cái,
hậm hực nói: “Em có thể nhịn không ăn, nhưng không cần thiết phải để anh ăn
uống thả phanh trước mặt em chứ? Em không chịu”.
Mạnh Thời cười ha ha, “Anh làm thế là vì em. Vừa nãy
có nói, em béo là do em ăn quá nhiều thịt cá trong các bữa tiệc liên quan đến
công việc, nếu hiện giờ em giảm béo được rồi, sau này gặp bàn ăn đầy ắp những
cao lương mỹ vị, em không kháng cự được mà lại ăn như thường, như thế lại sẽ
béo trở lại thôi”.
Phùng