
Hy cảm thấy Mạnh Thời nói cũng có lý, nhưng vẫn
thấy buồn.
“Em đừng coi thường bát canh rau chân vịt này, đây là
món duy nhất trong số những món ở đây là do anh tự tay nấu lấy. Các món khác
đều là mua sẵn, anh không biết nấu ăn”.
Phùng Hy gắp một ngọn rau đưa vào mồm, đói rồi ăn cũng
thấy thơm thơm. Cô thở dài, “Em tin là anh không biết nấu ăn, món canh rau chân
vịt anh nấu còn quên cả cho muối rồi”.
Mạnh Thời uống một chén rượu với vẻ rất dễ chịu, gắp
một miếng nấm ăn, sau đó mới nói với Phùng Hy: “Em sai rồi, không phải anh quên
cho muối, mà là dùng nước sôi để nấu rau chân vịt, không cần cho gì cả. Món rau
này còn có một tên khác rất hay là vẹt xanh mỏ đỏ.
Phùng Hy mồm nhai món “vẹt xanh mỏ đỏ” của Mạnh Thời,
thầm nghĩ, lẽ nào kiếp này vì vóc dáng mà ta chỉ được nhai loại cỏ này ư? Không
nhịn thêm được nữa, cô bèn hỏi: “Hai tháng này em đều phải ăn rau chân vịt luộc
ư?”.
“Ăn rau xanh luộc, như ngọn đỗ, thân rau diếp, và chỉ
được dùng nước sôi để luộc, không được cho thêm gì hết. Mỗi ngày một bát, và
cũng chỉ được ăn một bát này, khoảng một lạng. Nhớ là, các thứ giảm béo truyền
thống như táo, chuối đều không được ăn. Ngoài ra, sữa cũng không được uống,
khát thì chỉ có thể uống trà Phổ Nhĩ và nước sôi để nguội mà thôi”. Mạnh Thời
trả lời với vẻ nghiêm túc.
“Thế thì mặt em sẽ xanh lét, có thể ngất xỉu bất cứ
lúc nào”. Nghe xong Phùng Hy trả lời cấp tốc.
Dáng vẻ đó của cô giống như việc cô không muốn giảm
béo mà là do Mạnh Thời ép cô vậy. Mạnh Thời thở dài, nói: “Anh còn chưa nói
xong mà, nghĩ mà xem, ngày xưa tại sao phu kéo xe được gọi là cây sậy, đó là do
phải lao động cật lực trong hoàn cảnh ăn không đủ no – mỗi ngày đi bơi nửa
tiếng, mỗi tối anh sẽ đi bộ hoặc chạy bộ cùng em một tiếng. Nếu như em không
chịu nổi thì anh khuyên em nên từ bỏ ý định giảm béo, cơ thể khỏe mạnh là
được”.
“Không! Nếu không giảm được xuống còn hơn bốn mươi cân
em sẽ không bao giờ từ bỏ ý định giảm béo”.
“Hơn bốn mươi cân? Liệu có gầy quá không?”.
“Không gầy! Vừa đẹp!”. Lúc nói ra câu này, Phùng Hy
hơi sững người. Thời còn học đại học, cô chỉ có bốn mươi bốn cân. Hồi đó Phụ
Minh Ý nói là vừa đẹp. Trong lòng cô vẫn coi trọng lời của Phụ Minh Ý ư?
Mạnh Thời nghiêng người về phía trước, nhìn cô chăm
chú: “Tại sao em lại kiên quyết đòi giảm béo đến vậy? Lẽ nào em còn định đi thi
người đẹp nữa ư?”.
Phùng Hy không trả lời, cúi đầu lại gắp một miếng rau
nữa bỏ vào miệng, nhai vài miếng, chớp chớp mắt nói: “Phiền anh quay đầu đi một
lát”.
Mạnh Thời cười cười, quay người về phía sau, nhìn vào
gương xem Phùng Hy định làm gì.
Thấy anh đã quay đi, Phùng Hy vội vàng rút ngọn rau
chân vịt đang nhai trong mồm ra. Ngọn rau này cô không thể nhai nát được, vừa
nãy định nuốt cả, kết quả suýt nữa thì nghẹn. Cô cầm ngọn rau không còn lá chỉ
còn lại ít gân xơ có phần sốt ruột, sợ vứt lên bàn thì Mạnh Thời cười, nghĩ một
lát, Phùng Hy cười ranh mãnh, vội vàng đặt bát lên, sau đó tiếp tục gắp đám rau
còn lại trong bát.
Mạnh Thời há hốc miệng, nhìn thấy cô giấu ngọn rau
chân vịt đó xuống dưới đáy bát, vừa tức vừa buồn cười, tự nhiên anh chỉ muốn
cười thật to.
“Xong chưa?”.
“À xong rồi”. Phùng Hy đáp bình tĩnh, mắt vẫn rầu rĩ
nhìn ba ngọn rau chân vịt còn lại trong bát. Cô không ăn cũng không sao cả,
nhưng ăn thì sao, cô sợ đáy bát không giấu được nhiều như thế.
Lúc Mạnh Thời quay đầu lại, nụ cười trên môi vẫn chưa
tắt, cố tình hỏi: “Vừa nãy sao vậy?”.
Phùng Hy không hề thay đổi sắc mặt, nói dối: “Em muốn
ăn vụng một hạt lạc, chỉ ăn vụng một hạt thôi.”.
“Ăn vụng một hạt à? Thôi chỗ rau trong bát em không
được ăn nữa, coi như bù cho hạt lạc đó”. Mạnh Thời nói.
Phùng Hy lập tức thở phào.
“Để anh dọn bàn”.
“Để em làm cho!”. Phùng Hy cũng ngại, không muốn để
Mạnh Thời nhìn thấy ngọn rau chân vịt giấu dưới đáy bát.
Mạnh Thời liền cười, “Thôi, đừng thu dọn nữa. Anh đưa
em đến một chỗ, muộn đi không tiện lắm”.
“Có mấy cái bát thôi mà, không mất bao nhiêu thời gian
đâu”. Phùng Hy vẫn muốn xóa đi dấu vết trước khi bị anh phát hiện.
“Không không, em là khách, để em rửa bát sao được. Đi
thôi, suýt nữa thì anh quên chuyện này”. Mạnh Thời dứt khoát đứng dậy, mắt nhìn
Phùng Hy. Thấy cô chậm rãi rời khỏi bàn ăn với vẻ chần chừ, miệng anh càng há
to.
Đến khi ra đến cửa, Mạnh Thời mới đột ngột ghé sát vào
tai Phùng Hy nói: “Phía đối diện là gương”.
“Gì cơ?” Phùng Hy vẫn không hiểu.
Mạnh Thời nói từng chữ một: “Đối diện với bàn ăn là
gương. Ha ha, anh quay đầu đi, kết quả là nhìn thấy hết rồi”.
Không nhịn được nữa, Mạnh Thời liền cười lớn.
Phùng Hy chỉ muốn cho Mạnh Thời một thụi. Cô quay đầu,
ngượng nghịu giải thích: “Anh không những không biết nấu rau, mà ngay cả mua
rau cũng không biết, rau chân vịt mua già quá”.
Mạnh Thời càng thích thú hơn, “Không phải anh cười
việc mua rau già, mà cười vì có người ngại bỏ rau xuống bàn, mà lại lấy bát che
đi! Ha ha, bạn Phùng Hy, bạn bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm chuyện bịt mũi ăn dơ
như thế hả”.
Phùng Hy bị Mạnh Thời nói cho đỏ cả mặt, nhưng cô