
thực sự thích loại xe này. Ngồi lên xe, Phùng Hy hất hàm về
phía Mạnh Thời, “Em sẽ chở anh đi!”.
Cử chỉ kiêu ngạo đó khiến Mạnh Thời thực sự bất ngờ. Anh ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn, ngoảnh mặt sang
nói: “Cất cánh!”
“Cất cánh!”, Phùng Hy vỗ tay vào vô lăng hét lớn. Ngồi trong xe, mắt cô nhìn thẳng về phía trước, dường
như trước mắt không phải là Tây Hồ mà là thảo nguyên bao la khiến cô có thể
thỏa sức tung hoành.
Mạnh Thời vừa thắt dây an toàn vừa cười, “Đi thôi!”.
Xe vẫn không nhúc nhích.
Phùng Hy tay sờ vô lăng nói với vẻ tiếc rẻ, “Em không
có bằng lái!”.
“Em không mang à?”.
“Em chưa thi! Nhưng chắc chắn trong tương lai em sẽ
biết lái! Chỉ có điều chưa thi!”. Phùng Hy trả lời với vẻ rất nghiêm túc.
Mạnh Thời suýt sặc vì buồn cười. Bộ dạng của cô khiến anh tưởng cô là lão làng rồi.
Anh hỏi với vẻ không tin: “Ý em tức là hiện giờ em
không biết lái à?”.
“Ý em là, tương lai em sẽ biết lái!”. Lúc nói câu này Phùng Hy quay đầu ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Thời bật cười vì câu trả lời tỏ vẻ giận dỗi của
cô. Thấy cô có phần ngượng ngùng, anh cố nhịn cười, nói:
“Ờ, lái xe rất đơn giản, chắc chắn em sẽ biết thôi. Anh đưa em đi ăn sáng nhé”.
Hai người đổi vị trí cho nhau, cuối cùng xe cũng đã nổ
máy. Mạnh Thời liếc Phùng Hy một cái, thấy ánh mắt cô lộ rõ
vẻ hâm mộ, bất giác bật cười, “Em rất thích lái xe có phải không?”.
“Em nghĩ lái xe việt dã chắc chắn rất đã, có thể…
khiến em bay! Em thích tất cả những môn vận động liên quan đến bay”.
Bình thường Phùng Hy chủ yếu đi xe công vụ. Ngồi xe việt dã, lại là loại xe
Rubicon mà cô thích thì đây là lần đầu tiên. Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy xe,
cô đã muốn được lái xe việt dã đi du lịch.
Xe lao vun vút về phía đông Tây Hồ. Thỉnh thoảng Mạnh Thời lại liếc một cái, đều nhìn thấy
ánh mắt hào hứng của cô, giống như đứa trẻ được nhận một món đồ chơi đã chờ đợi
từ lâu. Anh buột miệng hỏi: “Sao em lại thích bay?”.
Phùng Hy nhìn động tác quay vô lăng rất điêu luyện của
Mạnh Thời với vẻ hâm mộ, nói: “Lẽ nào anh không có ham muốn được đứng trên tòa
nhà cao hai, ba mươi tầng và nhảy xuống ư? Cảm
giác đó thật tự do tự tại biết bao! Nếu được lái chiếc xe này, phóng bạt mạng
thì thật là đã!”
Mạnh Thời hít một hơi thật sâu, nói: “Bạn Phùng Hy ạ,
bạn có biết tôi có cảm giác gì khi bạn ngồi trên ghế lái không? Giống như không có người lái vậy! Chỉ lái loại xe nhỏ
như Smart là được rồi”.
Phùng Hy chớp chớp mắt, hiểu ngay ý của Mạnh Thời, mặt
đỏ rực lên vì tức: “Đúng là em hơi thấp một chút, nhưng em có thể nâng ghế lên
cao! Smart giống xe Karting(9), anh hiểu chưa?”.
“Ha ha!” Mạnh Thời cười lớn, xe Karting? Smart mà
giống xe Karting? Sự tưởng tượng của Phùng Hy khiến anh vô cùng thích thú.
“Anh mời em ăn mì sốt lươn ở nhà hàng Khuê Nguyên
nhé”. Mạnh Thời dừng xe, dẫn Phùng Hy vào Quan Hạng Khẩu.
Phùng Hy đã quen với việc mỗi sáng một hộp sữa chua,
nghe đến từ “mì”, trong đầu liền lập tức đổi nó thành carbohydrate, đột nhiên
cảm thấy khó xử.Món mì sốt lươn ở Hàng Châu vô cùng nổi tiếng, cô đã nghe nói
từ lâu, nhìn thấy tấm biển hiệu mang phong cách cổ, bất giác thở dài.
Mạnh Thời nhìn Phùng Hy một lượt từ đầu đến chân,
trêu: “Em giảm béo hiệu quả đó nhỉ! Hiện
giờ nhìn em cùng lắm chỉ có thể dùng từ tròn trĩnh để miêu tả mà thôi”.
Phùng Hy lập tức mỉm cười, trong lúc Mạnh Thời tưởng
rằng cô quyết định đầu hàng thì cô làm động tác hít mùi thơm và nói: “Em ngửi
là được rồi”.
Mạnh Thời vừa tức vừa buồn cười, không hiểu tại sao,
tự nhiên anh lại muốn trêu cô. Sau khi ngồi vào
bàn, anh chỉ gọi một bát mì, sau khi mì được bưng đến, anh mới chậm rãi nói:
“Có câu, đến Hàng Châu mà không ăn mì của nhà hàng Khuê Nguyên thì coi như chưa
đến Hàng Châu. Mì ở đây nhé, tôm mềm lươn giòn, canh ngon vị ngọt, mì dai sợi
dẻo. Lươn được rán bằng dầu, tôm nõn được xào với thịt lợn, mì được nấu bằng
canh gà”.
Anh gắp một miếng mì, tặc lưỡi nói: “Dẻo thơm thật. Chậc chậc”.
Mạnh Thời thích thú nhìn Phùng Hy nuốt nước miếng, hai
mắt sáng rực, lại làm ra vẻ không cần ăn. Dáng
vẻ này của cô khiến anh cảm thấy thú vị hơn nhiều so với bát mì sốt lươn kia.
“Mạnh Thời, anh thật tàn nhẫn! Em đang giảm béo! Giảm béo, anh có hiểu không?”. Suýt
nữa thì Phùng Hy phải đầu hàng. Cô nuốt nước miếng, buồn bã nói: “Anh không
biết là em thèm ăn như thế nào đâu, anh cũng không thể biết là giảm béo đối với
em có nghĩa là gì đâu”. Nói đến câu sau, giọng cô hạ thấp, kèm thêm nụ cười tự
chế giễu mình.
Mạnh Thời không thể tiếp tục hạ đũa được nữa, anh chỉ
cảm thấy miếng mì đó nghẹn ở cổ không sao nuốt trôi được. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Phùng Hy, anh
không thể hiểu, trong mắt anh, đúng là Phùng Hy hơi béo, nhưng không tồi tệ đến
mức ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố. Mạnh Thời không thể hiểu được, vóc dáng
lại có thể khiến một người phụ nữ có nội tâm vô cùng phong phú chán nản đến mức
đó hay sao?
Cô cúi đầu, ngón tay di di ở góc bàn, một cảm giác
buồn bã không thể nói thành lời ập tới. Anh
nghĩ một lát, nói: “Ngày xưa có một người đàn ông lười, trong