
c, dì đừng nói với nhà việc của cháu, coi như dì chưa hề gặp
cháu, được không dì?”.
Dỗ dành, đe dọa, khuyên nhủ một hồi lâu, Mạnh Thời
nghe thấy tiếng bác sĩ Tạ uể oải trong điện thoại, “Cậu Mạnh đã chỉ bảo rồi,
làm sao tôi dám chống đối? Chỉ có điều mẹ cậu đã gọi điện thoại rồi, tôi khuyên
cậu đừng lại gần thẩm mỹ viện trong phạm vi một trăm mét, để tránh bị tóm tại
trận lại còn liên lụy đến tôi!”.
Mạnh Thời bèn cười: “Cháu hiểu mà dì, hôm nay đến cháu
sẽ cải trang”.
Nghe giọng anh nói là biết anh vẫn đưa Phùng Hy đến,
bác sĩ Tạ liền đề cao cảnh giác: “Cậu Mạnh à, cô ấy là thần thánh phương nào mà
cậu phải liều mạng đến vậy? Tôi cảnh cáo cậu, cậu muốn ép Giang Du San phải từ
bỏ ý định thì cũng không cần phải lấy người khác đóng kịch đâu!”.
Anh biết bác sĩ Tạ sẽ nghĩ như vậy, bất giác cười gằn:
“Cháu có cần thiết phải tìm người đóng kịch như vậy không? Cháu đã bảo với
Giang Du San từ lâu là cháu và cô ấy không hợp nhau, nhưng cô ấy vẫn cứ săn
đón, nhiệt tình, chủ động, cháu cũng không muốn làm cô ấy cụt hứng, không ngờ
càng để cô ấy càng làm tới! Hơn nữa, nếu quả thật là cháu muốn tìm một cô gái
mập để trêu tức cô ấy thì cháu cần gì phải mất công đưa Phùng Hy đến giảm béo
làm gì!”.
Giọng bác sĩ Tạ liền dịu dàng trở lại: “Thế mà cậu
cũng đòi học ngành giám định cổ vật cơ đấy, có mắt mà không biết ngọc quý, Du
San là một cô gái tốt”.
Mạnh Thời bật cười: “Lần trước người mà mẹ cháu giới
thiệu cho dì cũng là một người đàn ông tốt…”.
Bác sĩ Tạ lập tức nổi nóng: “Ta có phải không nuôi
sống nổi mình đâu, năm sau ta cũng có thể mua được nhà!”.
Mạnh Thời chậm rãi nói: “Không phải chúng ta cũng cùng
cảnh ngộ đó sao?”.
Chỉ một câu nói đã khiến bác sĩ Tạ chịu làm đồng minh
với Mạnh Thời, Mạnh Thời thay một bộ quần áo đi chơi, cầm chìa khóa ô tô đi đón
Phùng Hy.
Phùng Hy thay sang bộ quần áo đi chơi, chân đi giày
bệt, chuẩn bị tinh thần đi siêu thị. Đúng giờ cô đến đợi ở cổng ra của bãi đỗ
xe ngầm.
Chín giờ năm mươi phút, một chiếc xe taxi xuất hiện,
người lái xe là Mạnh Thời.
“Lên xe!”. Mạnh Thời đẩy cửa gần ghế phụ ra, cười gọi cô.
Phùng Hy không nén nổi tò mò: “Mạnh Thời, rốt cục anh
làm việc ở câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ hay lái taxi?”.
Mạnh Thời nói với vẻ nghiêm túc: “Thực ra anh chuyên
đi săn lùng đồ cổ. Chỉ có điều ba năm không khai trương, đã khai trương là đủ
ăn ba năm, giữa chừng có thời gian thì làm thêm nghề phụ”.
Tự nhiên Phùng Hy cảm thấy hâm mộ Mạnh Thời. Mình thì
chôn chân lăn lộn ở công ty, chỉ sợ mất việc thì đói rã họng, Mạnh Thời thì một
nghề chính chín nghề phụ. Sau một hồi thở dài, cô nói với Mạnh Thời với vẻ
nghiêm túc: “Anh nghỉ phép, tháng này có kiếm đủ tiền tiêu không?”.
“Em định trả tiền xe cho anh hả?”.
Phùng Hy lập tức trả lời: “Đương nhiên, từ đây bắt
taxi đi siêu thị lớn, ít ra cũng phải mất hai mươi tệ. Em sẽ trả anh”.
Không nhịn được nữa, Mạnh Thời phì cười: “Đồ ngốc ạ!
Xe này không có đèn báo ở trên, không dán bảng giá, không có máy tính công tơ
mét và tính tiền, làm sao có thể là xe taxi được? Cậu bạn mới thay xe, anh mua
với giá rẻ, chưa có thời gian đi phun lại sơn. Ha ha, nếu anh mà lấy tiền của
em thì khác gì anh là xe taxi dù? Nếu bị bắt sẽ bị phạt ba mươi nghìn tệ trở
lên đấy, em định hại anh à?”.
Phùng Hy bị Mạnh Thời nói đỏ cả mặt, cắn môi nói với
vẻ hậm hực: “Mạnh Thời anh cứ trêu em đi”. Nói rồi giận dỗi quay đầu sang một
bên.
Ai ngờ Mạnh Thời liền phanh xe đỗ ngay gần đường dành
cho người đi bộ, trong lúc Phùng Hy quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc, nói với
cô bằng giọng nghiêm nghị: “Phùng Hy, anh không trêu em đâu!”.
Ánh mắt anh nhìn cô bất giác khiến cô phải lùi lại
đằng sau. Nhưng rồi Mạnh Thời không nhìn đi nơi khác, khiến Phùng Hy liền nhớ
lại lúc ăn rau chân vịt ở nhà Mạnh Thời, anh cũng nhìn cô chằm chằm như thế
này. Cô cố gắng bình tĩnh nhìn trả đũa, cuối cùng vẫn không thắng nổi cái nhìn
của Mạnh Thời, đành chịu thua.
Phùng Hy cười hê hê, nói: “Em đầu hàng, thị lực của em
không được tốt, không nhận ra loại xe cải trang đời mới này. Thôi đi mau đi!
Nếu cảnh sát giao thông mà tới, em sẽ tố cáo anh giả danh xe taxi để chở
khách!”.
Mạnh Thời rất không hài lòng với câu trả lời của Phùng
Hy. Ánh mắt và nụ cười của cô đều nói với anh rằng, người phụ nữ này biết hết
tất cả mọi việc. Mạnh Thời nhớ đến người đàn ông mà anh đã từng đánh, đồng thời
cũng nhớ tới Phụ Minh Ý từng gặp ở Hàng Châu, bèn tha cho Phùng Hy, cũng cười
hê hê và nổ máy xe.
Bước vào siêu thị mua đồ, Phùng Hy nhất định đòi trả
tiền, nửa đùa nửa thật nói: “Anh giúp em nhiều việc như thế, từ lâu em rất muốn
cảm ơn anh, để em trả chút tiền gọi là bày tỏ sự cảm ơn đi!”.
Mạnh Thời mỉm cười từ chối: “Em cứ để dành tiền của em
đi, đợi em gầy rồi cảm ơn anh bằng một món quà lớn thì tốt biết bao! Nể mặt anh
đi, đừng tranh trả tiền với anh trước mặt mọi người như thế!”
Định cảm ơn anh, định làm như thế này là để cảm ơn
anh? Còn lâu! Mạnh Thời bực thầm trong lòng, rút thẻ ra thanh toán, tay xách
mấy túi đồ lớn bước thật dài. Phùng Hy