
ại công ty làm việc, Phụ Minh Ý mới bắt
đầu nghĩ đến việc sắp phải gặp cô.
Hình ảnh hiện lên nhiều nhất trong đầu anh vẫn là
người đàn ông có phong độ không tầm thường đó. Điều
này khiến anh không thể không thừa nhận, là anh đã đố kỵ. Hôm gặp Phùng Hy và
Điền Đại Vĩ ở nhà hàng đó, anh không có cảm giác này; hôm hẹn Phùng Hy đi uống
cà phê, anh cũng không có gì đố kỵ với Điền Đại Vĩ, nhưng hiện nay, anh đố kỵ
với Mạnh Thời.
Hít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, Phụ Minh Ý tự cười
nhạo mình. Không đi Hàng Châu tìm cô, có thể anh sẽ không đố kỵ.
Có lẽ tại anh quá tự tin về mình, Phùng Hy không còn là Phùng Hy của tám năm về
trước nữa. Anh nhớ tới câu nói việc công việc tư cần phân minh của mình, bèn
hậm hực dập điếu thuốc, chỉnh lại complet và bước về phía phòng họp.
Sau khi tan họp, Vương Thiết liền gọi điện thoại cho
Phùng Hy.
Lúc này Phùng Hy đang nằm trên giường của Thẩm mỹ viện
y học Tạ Thị, bác sĩ Tạ đích thân massage bụng cho cô. Nghe thấy tiếng Vương Thiết, trực giác mách bảo cô kỳ
nghỉ phép đã hết.
“Đơn đặt hàng này là do giám đốc Dương kiếm, em thì
làm được gì?”.Phùng Hy khó xử trả lời. Trong lòng cô biết rất rõ, mình tham gia
vào chuyện này cũng chẳng có lợi gì, thoái thác được là tốt nhất.
Vương Thiết gọi điện thoại đến, là muốn cô phải quay
lại công ty cho bằng được, bèn cười đáp: “Tổng giám đốc Phụ nói, đơn đặt hàng
này là đơn đặt hàng tổng của công ty Cừ Giang trong cả năm. Bảo cô xuất đầu lộ diện để liên hệ, nếu chẳng may cô
không đàm phán được thì giám đốc Dương sẽ làm tiếp, để tránh việc ông ấy đi đàm
phán không được lại không có cơ hội để xoay chuyển tình thế”.
Vừa thấy bảo là ý đồ của Phụ Minh Ý, Phùng Hy liền
không nói gì nữa.Cô đành phải đồng ý một cách đau khổ: “Nếu hai sếp đã tín
nhiệm em thì em đương nhiên phải coi việc của công ty là trên hết rồi. Chỉ có
điều hiện giờ em đang đi du lịch ở Thái Lan, bốn hôm nữa mới về được, không
biết có được không?”.
“Không vấn đề gì cả, quay về cô nghỉ nốt hai ngày cuối
tuần này đi, thứ hai tuần sau đi làm, mười ngày phép còn lại sẽ nghỉ bù sau khi
vụ làm ăn này giải quyết xong. Mấy ngày này nếu
có việc gì tôi sẽ liên hệ với cô”.
Phùng Hy nghĩ với vẻ chán nản, cũng may là còn níu kéo
thêm được mấy ngày nữa cho mình, đến công ty muộn ngày nào hay ngày ấy. Phụ Minh Ý muốn đối phó với Vương Thiết, Vương Thiết
thì muốn củng cố thế lực và lợi ích của mình. Cô phân tích một cách nghiêm túc,
Phụ Minh Ý đưa ra đề nghị này nhằm mục đích gì? Là để mời ông vào tròng hay là
do dùng Dương Thành Thượng chưa chắc đã lôi được Vương Thiết vào tròng, mà chỉ
có thể dùng mình? Cô liền nhớ ngay tới vẻ bực tức ra về của Phụ Minh Ý ở Hàng
Châu, trong lòng thấp thỏm bất an.
Cô cầm điện thoại lên bấm số của Phụ Minh Ý, nhưng
nghĩ thế nào lại thôi. Đằng nào thì cũng phải quay về đi làm, Phụ Minh Ý sắp
xếp để cô phụ trách đơn hàng này, có gì cần sai bảo anh sẽ chủ động tìm đến cô.
Bác sĩ Tạ chăm chú vê chiếc kim bạc trong tay, giả vờ
như không nghe thấy việc cô vừa nói dối, nhưng trong lòng lại thầm thắc mắc. Chị thực sự rất quan tâm đến Mạnh Thời, chính vì thế
với người mà Mạnh Thời dành sự quan tâm đặc biệt như Phùng Hy, cũng không tránh
khỏi việc để ý.
Phùng Hy đã đến thẩm mỹ viện của chị nửa tháng nay,
bác sĩ Tạ cảm thấy cô thay đổi từng ngày, khuôn mặt cô đã nhỏ đi nhiều. Mặt nhỏ đi, các nét lại trở nên xinh xắn, gọn gàng.
Điều khiến bác sĩ Tạ phải thầm khen là, da Phùng Hy
rất đẹp, không nhìn thấy lỗ chân lông, trắng ngần. Bất giác chị thầm nghĩ, Mạnh Thời cũng có diễm phúc đó
chứ. Tuy nhiên lời nói dối và vẻ tinh ranh của Phùng Hy khi cầm điện thoại lên
rồi lại đặt xuống khiến chị cảm thấy nghi hoặc. Bà lo lắng nghĩ, cô gái này
không hề đơn giản, thuần phác, không biết Mạnh Thời có bị lừa không nhỉ? Anh
không nói rõ phải đối xử với Phùng Hy như thế nào, nhưng bác sĩ Tạ là người
được tận mắt chứng kiến Mạnh Thời trưởng thành, chỉ nhìn là biết thái độ của
Mạnh Thời dành cho cô ấy không bình thường.
Mạnh Thời đã từng gọi điện thoại đến hỏi thăm tình
hình, bác sĩ Tạ đã hiểu, cậu cháu quý hóa của mình vẫn chưa thu hoạch được gì. Rõ ràng là Phùng Hy không muốn Mạnh Thời đưa đón cô,
Mạnh Thời đành phải dựa vào những thông tin mà bác sĩ Tạ cung cấp để hành sự.
Nhìn cậu cháu lái chiếc xe taxi second hand chưa thay sơn, lần nào cũng tỏ ra
hết sức hào hứng, bác sĩ Tạ cười thầm trong lòng.
Tiếp sau đó là khoảnh khắc im lặng. Phùng Hy đang nghĩ
chuyện công ty, nghĩ đến việc quay về gặp Phụ Minh Ý thì sẽ làm thế nào, còn
bác sĩ Tạ thì lại lo lắng cho Mạnh Thời.
Làm xong liệu trình này, Phùng Hy lịch sự cảm ơn. Bác sĩ Tạ cười nói: “Thực ra tôi nghĩ em không phải
giảm nữa đâu, đẫy đà một chút cũng đẹp chứ sao!”.
“Em béo thế cơ mà!”. Phùng
Hy trả lời.
Bác sĩ Tạ nói với vẻ thông cảm: “Cũng phải, phụ nữ gầy
đến đâu cũng vẫn nói là mình béo. Mạnh
Thời muốn em gầy đi chút nữa thì em cứ để gầy đi!”.
Ý cô là muốn kéo quan hệ giữa Phùng Hy và Mạnh Thời
gần lại. Phùng Hy chỉ cười mà không nói gì, thay quần áo xong
vội vàng