
tay không đi sau, nhìn theo bóng Mạnh
Thời, trong lòng nhen lên một cảm giác khó tả.
Nghĩ tới lúc mua cá tuyết, Mạnh Thời có nói anh thích
ăn hầm, về đến nhà, Phùng Hy liền nấu một nồi canh cá, cô đựng vào cặp lồng giữ
nhiệt rồi xách qua, đi đến dưới sân khu nhà Mạnh Thời ở lại dừng lại. Đây chẳng
phải là một qua hai lại ư? Thế là Phùng Hy lại xách về, thầm nghĩ, từ giờ không
bao giờ đáp xe Mạnh Thời đi siêu thị nữa.
Mạnh Thời đứng trên ban công bực lắm, rõ ràng là nhìn
thấy Phùng Hy xách chiếc cặp lồng màu xanh đi đến dưới sân rồi, lại trân trân
nhìn cô xách về, chẳng khác gì định bẫy chuột, chuột ngửi thấy mùi thơm của
thịt chạy đến trước bẫy rồi lại bỏ đi. Mạnh Thời vừa hút thuốc vừa suy nghĩ,
quyết định đích thân đến nhà Phùng Hy để ăn món ăn đáng lẽ thuộc về mình.
Thế nhưng, đi đến dưới sân nhà Phùng Hy, anh lại từ bỏ
ý định đó, rẽ sang con đường đi ra hồ.
“Đợi em gầy đi đã…”, Mạnh Thời thầm lẩm bẩm.
Ánh
tà dương rực rỡ chiếu xuống, trong mắt Phùng Hy và Mạnh Thời đều ẩn chứa một nụ
cười rạng rỡ. Anh không khinh thường cô khi cô mua đồ rẻ tiền, cô cũng
không còn ngượng nghịu nói rằng mình không xứng với anh.
Ngày nào phó tổng giám đốc Vương cũng sang phòng làm
việc của Phùng Hy chơi, nói chuyện cười đùa với các nhân viên trong phòng cô. Đến trưa, thỉnh thoảng còn nổi hứng trả tiền cơm hộp
cho mọi người. Tính cách xởi lởi dễ gần của ông đã khiến cho các nhân viên mới
đến nhanh chóng làm quen được với ông.
Tiểu Lưu thắc mắc: “Lạ thật, đường đường là phó tổng
giám đốc mà lại xuống quản lý chúng ta. Giám
đốc Phùng Hy nghỉ phép, đáng lẽ phải là giám đốc Dương Thành Thượng quản lý mới
đúng!”.
Bàn luận thông tin vỉa hè luôn là chủ đề của dân văn
phòng, Tiểu Cao nhìn Tiểu Lưu nói: “Cậu không thấy mỗi lần phó tổng giám đốc
Vương đến, sắc mặt giám đốc Dương trông khó coi lắm à? Chắc chắn anh ấy không muốn để phó tổng giám đốc Vương
quản lý, nhưng lại chẳng có cách nào”.
Đúng là Dương Thành Thượng hậm hực vô cùng, bèn gặp
riêng Phụ Minh Ý đề nghị, hay là để cho Phùng Hy nghỉ lùi số ngày phép còn lại
vào thời gian sau. Phụ Minh Ý chỉ bình thản đáp lại một câu: “Cứ để cô ấy
nghỉ đi. Vương Thiết thích làm gì cứ việc làm, chỉ cần anh phân rõ nghiệp vụ
của phòng đấu thầu và bộ phận cơ khí thôi là được”.
Dương Thành Thượng lập tức hiểu ngay ý của Phụ Minh Ý,
do đó hơn một tháng nay không triển khai nghiệp vụ nào, để Vương Thiết ngồi ôm
phòng đấu thầu mà không làm được gì. Nhưng
hôm nay Dương Thành Thượng sốt ruột rồi, trước khi diễn ra cuộc họp hàng tuần,
ông đã vào phòng Phụ Minh Ý, bất chấp ánh mắt của Vương Thiết.
“Tổng giám đốc, Phùng Hy không quay lại làm việc e
rằng không được.Tổng giám đốc Thái của công ty Cừ Giang gửi thư đến nói rằng,
công trình của họ sắp được triển khai rồi, đơn hàng đó tổng cộng cũng phải hơn
trăm triệu nhân dân tệ!”. Dương Thành Thượng không thể từ bỏ vụ làm ăn này. Bộ
phận Phùng Hy trực thuộc bộ phận cơ khí, hàng ngày Vương Thiết qua lại ở phòng
đấu thầu, kiểu gì cũng phải nhúng một tay. Chỉ cần nghĩ tới việc Vương Thiết
tham gia vào với cương vị của phó tổng giám đốc, còn mình thì phải cung kính
đứng sau đuôi ông ta để giới thiệu với tổng giám đốc Thái là Dương Thành Thực
lại ấm ức.
Phụ Minh Ý trầm ngâm một lát rồi cười: “Đơn hàng hơn
trăm triệu nhân dân tệ này không chỉ đơn thuần là đơn đặt hàng máy móc chứ?”.
“Có hơn hai mươi triệu tiền thép. Trước đây Trần Mông ở bộ phận vật liệu đều đặt thép ở
cùng một nhà cung cấp, một tấn thép chỉ cần thêm hai mươi tệ là bán đi được, ai
chả biết Trần Mông và Vương Thiết kiếm được lời gì trong những vụ này!”. Dương
Thành Thượng cười khẩy nói.
Vương Thiết nói Dương Thành Thượng mở công ty riêng ở
ngoài, kéo hết đơn đặt hàng của công ty về phía mình, lẽ nào Vương Thiết trong
sạch ư? Ai chẳng biết giá thép dao động lớn, một tấn thêm hai
mươi tệ là lời, thêm hai trăm tệ cũng là lời. Nghe nói nhà cung cấp đó kiếm
được năm triệu ở công trình Ma Phong năm đó, công trình Ma Phong hồi đó Vương
Thiết còn đang làm giám đốc bộ phận vật liệu, đơn hàng này công ty chỉ kiếm
được hơn hai mươi nghìn vừa đủ để bù những chi phí trước đó. Tưởng rằng Dương
Thành Thượng không biết việc này?
Mắt Phụ Minh Ý sáng lên, nhìn đồng hồ, thấy sắp đến
giờ họp. Anh cười nói: “Lát nữa họp anh cứ đưa chuyện này ra.
Còn về Phùng Hy anh không việc gì phải lo, tôi gọi cô ấy về có khi lại khiến
Vương Thiết sinh nghi, ông ta sẽ gọi cô ấy về để theo dõi thôi”.
Dương Thành Thượng hơi sững người rồi cười, nhìn Phụ
Minh Ý bằng ánh mắt khâm phục. Ra khỏi phòng làm
việc liền than thầm trong lòng, tổng giám đốc Phụ Minh Ý không hổ là tổng giám
đốc, ông chỉ biết Vương Thiết một lòng đòi đề bạt Phùng Hy, định cài cắm đinh ở
bộ phận cơ khí, không ngờ Phụ Minh Ý đã rủ Phùng Hy theo mình từ lâu.
Phụ Minh Ý lặng lẽ ngồi. Mỗi
lần nhớ đến chuyện ở Hàng Châu, anh lại không kìm được bực bội. Sự bực bội này
khiến sau khi trở về anh cố gắng xóa bỏ hình ảnh Phùng Hy ra khỏi trí nhớ của
mình. Hiện giờ cô chuẩn bị quay trở l