
i vừa bảo tao nhìn dáng mày, có phải mày vẫn rất quan tâm đến Phụ Minh
Ý đúng không?”.
Phùng Hy liền bối rối đứng ở phòng khách, mãi cho đến
khi Chi Hoa đứng dậy kéo cô, cô mới khẽ nói: “Chi Hoa, tao quan tâm, nhưng
không phải là sự quan tâm theo ý có tình cảm, mà chỉ vì lòng tự trọng của tao
khiến tao không chịu nổi. Tao không chịu nổi khi nhìn thấy tao xuất hiện trước
mặt hắn ta trong tình trạng quá béo, quá xấu xí. Hiện giờ không còn như ngày
xưa nữa, những lời lạnh lùng mà hắn ta nói với tao ở Hàng Châu, ngay cả hét tao
cũng không dám hét. Tao làm việc dưới trướng của hắn, tao phải giữ cho mình
công việc này, tao phải nuôi sống tao, tao…”.
Nước mắt cứ thế tuôn ra mà không sao kìm chế được, Phùng
Hy úp mặt vào người Chi Hoa khóc, vừa khóc vừa sụt sịt nói: “Chi Hoa mày không
biết tao hâm mộ mày như thế nào đâu. Công việc ổn định, chồng không phải là
người nhiều tiền, cũng không có chức tước gì, nhưng lại quan tâm mày, yêu
thương mày, mày còn có Gấu anh và Gấu em nữa! Tao chẳng có gì hết… tao muốn giữ
cho mình công việc, muốn kiếm tiền, sợ tương lai không tìm được người yêu tao
thực sự, quãng đời còn lại sợ nghèo đến mức ngay cả tiền nộp cho viện dưỡng lão
cũng không có đủ. Thực ra trong lòng tao sợ vô cùng, tao không muốn ly hôn với
Điền Đại Vĩ cũng là vì sợ cô đơn… Nhưng tao đã ly hôn rồi, tao thực sự rất sợ
lại lao đầu vào một cái gông khác… Hiện giờ tao còn chưa biết cuối năm về nhà
ăn tết thì phải ăn nói như thế nào với bố mẹ tao!”.
Phùng Hy nói không ra đầu không ra cuối, Chi Hoa liền
bật khóc, khóc to hơn cả cô. Tiếng khóc của hai người phụ nữ đã làm kinh động
hai Gấu. Gấu anh và Gấu em liền thò đầu ra xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy mẹ
đẻ và mẹ nuôi ngồi trên ghế sofa ôm nhau khóc, hai cậu bé đứng ngẩn tò te trước
cửa phòng không dám nhúc nhích.
Lúc này chồng Chi Hoa đã về đến nhà, mở cửa ra liền
thấy con trai đang đứng ngẩn ngơ trước cửa, phòng khách vẫn nghe thấy tiếng sụt
sịt, bèn cau mày lại, bước tới nói: “Trời sập à?”.
Phùng Hy vội lau nước mắt, Chi Hoa cũng không khóc
nữa, thấy chồng đã về, hậm hực nói: “Anh đi nấu cơm đi, con trai anh có người
yêu rồi! Không khóc sao được!”.
Chồng Chi Hoa giật mình: “Ai có người yêu rồi?”.
“Con trai anh!”. Nói xong Chi Hoa phì cười: “Anh mau
đi nấu cơm đi, em đói rồi!”.
Cô kéo Phùng Hy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, hai người
nhìn nhau cười, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
“Chi Hoa, may mà còn có mày”. Phùng Hy khẽ nói.
“Đồ ngốc ạ, thấy dễ chịu hơn chưa?”.
Phùng Hy nhìn mình trong gương, nói: “Nhiệm vụ tuần
này của mày là đi làm tóc, mua quần áo với tao! Không phải tao muốn thể hiện là
để cho Phụ Minh Ý xem, mà là muốn bắt đầu một cuộc sống mới!”.
Chi Hoa cố nhịn cười, trêu: “Cuộc sống mới với ai?”.
Phùng Hy hằn học nói: “Đến một túm một, đến hai túm
hai! Đời sống khá giả rồi cũng không được quên xây dựng văn minh tinh thần”.
Ngày hai mươi sáu tháng năm, thứ hai, sau tám năm, lần
đầu tiên Phùng Hy xuất hiện trước công ty CWE với một phong thái hoàn toàn mới.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính hắt vào. Mười giờ
sáng, các nhân viên trong công ty lục tục kéo vào phòng họp rộng rãi, ai nấy tự
bê cốc trà của mình, nói những chủ đề vô bổ.
Vương Thiết đến rất sớm, từ trước đến nay ông luôn coi
mình là đại ca, mỗi khi có người đi vào, ông lại ném cho điếu thuốc, cười ha ha
trêu chọc một hồi. Lúc Dương Thành Thượng bước vào, Vương Thiết cũng vẫn trêu
như thường lệ: “Ông Dương này, cuối tuần có nhìn thấy xe của ông đỗ ở cửa Bác
Thú Viên, đi ăn thịt chim nhạn hả?”.
Dương Thành Thượng cười đón lấy điếu thuốc Vương Thiết
đưa và châm lửa, sau khi thở ra một hơi mới chậm rãi đáp: “Nói là nhạn rừng
nhưng thực ra là nhạn nuôi mà thôi!”.
Trần Mông ngồi bên cạnh Dương Thành Thượng, thấy khó
chịu nhất là bộ dạng làm ra vẻ dè dặt của ông ta, thở dài một tiếng, nói: “Bộ
phận cơ khí mạnh mà, trên bàn ăn của bộ phận vật liệu có được bát canh gà là
tốt lắm rồi”.
Vương Thiết vẫn thong thả hút thuốc.
Dương Thành Thượng hận nhất là điều này. Hai bên giao
chiến, phái một tên lính quèn đi đối mặt với đại tướng của đối phương là điều
sỉ nhục chứ không phải chiến lược. Lúc Dương Thành Thượng về công ty, e rằng
Trần Mông còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chính vì thế Dương Thành Thượng không
thèm tiếp lời, chỉ liếc Trần Mông một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ coi thường.
Các nhân viên trong công ty đều hiểu rất rõ nỗi ấm ức
này của Dương Thành Thượng, họ thích xem nhất là màn kịch này trong mỗi buổi
họp hàng tuần. Thấy Dương Thành Thượng không có phản ứng gì, mọi người đều tỏ
ra thất vọng.
Đúng lúc này Phùng Hy liền bước vào với nụ cười rạng
rỡ trên môi, tuy nhiên cô cũng cảm thấy hơi ngại trước những ánh mắt đổ dồn của
mọi người.
Người kêu lên đầu tiên là ba trưởng phòng của phòng
văn thư, phòng tài vụ, phòng quản lý vật tư. Ba vị này đều là những nhân vật
hơn bốn mươi tuổi, vẫn chưa thể quên sự phong lưu hồi trẻ, thấy Phùng Hy xuất
hiện trong một phong thái hoàn toàn mới, ghen tị vô cùng, kéo Phùng Hy ngồi
xuống rồi bắt đầ