
ng ban nãy của Phụ Minh
Ý. Nụ hôn mà anh hôn xuống cổ cô, hơi thở nóng bỏng của anh bên tai cô, động
tác đẩy cô vào góc tường.
Vừa mới quay về công ty đã gặp phải hành động táo bạo
như thế này của Phụ Minh Ý, Phùng Hy không hề có sự chuẩn bị gì về mặt tâm lý.
Phụ Minh Ý không sợ, còn cô thì sợ. Cô cảm thấy không thích hợp để nói chuyện
với Phụ Minh Ý, anh quá xốc nổi. Phùng Hy bèn nhắn lại: “Hôm nay em có việc,
hôm khác nhé”.
Tin nhắn thứ hai lập tức gửi đến: “Có cần phải anh
trực tiếp đến phòng làm việc để gọi em đi không?”.
Phùng Hy tức đến bật cười, nhanh chóng nhắn lại: “Đừng
cậy thế mà o ép người khác!”.
Gửi xong cô lại thấy hơi hối hận vì mình nói hơi rắn.
Đang cúi đầu viết lại thì nghe thấy Phụ Minh Ý gọi lớn phía sau lưng: “Giám đốc
Phùng đợi một lát”.
Phùng Hy ngạc nhiên quay đầu lại, Phụ Minh Ý và Tiểu
Hoàng đang đứng ở cửa phòng tổng giám đốc. Anh ký tên vào công văn trên tay
Tiểu Hoàng rồi rảo bước về phía cô, nói: “Anh Lương - trưởng bộ phận đấu thầu
của tổng công ty đã đến, cô quen với anh ấy, buổi trưa cùng đi ăn nhé”.
Không ngờ lại lại tìm ra cái cớ này. Phùng Hy buột
miệng nói: “Sao em không biết anh Lương đến nhỉ?”.
Phụ Minh Ý sầm mặt nhìn cô, bình thản nói: “Cô gọi
điện thoại cho anh ấy, nói chúng ta sẽ đến ngay”.
Thật thế ư? Phùng Hy không biết nên làm thế nào nữa.
Vẻ mặt Phụ Minh Ý không biểu lộ cảm xúc gì, anh đi qua
Phùng Hy rồi bước tiếp về phía trước, nói với giọng cáu kỉnh: “Nhanh lên đi!
Anh đã cho gọi xe rồi đấy”.
Phùng Hy lập tức thở phào, chỉ cần không phải đi riêng
với Phụ Minh Ý là được. Cô vội về phòng làm việc dặn dò mấy câu, cầm túi xách
rồi đuổi theo.
Lúc thang máy đi xuống, Phụ Minh Ý ngẩng đầu nhìn Phùng
Hy đang đứng trong góc, nói với vẻ châm biếm: “Chui vào góc đó làm gì? Ở đây có
đặt máy quay đấy”.
Phùng Hy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Phụ Minh Ý,
“Hôm nay anh xốc nổi quá, em cảm thấy không phù hợp để nói chuyện với anh”.
“Vẫn chưa nghĩ ra lời gì để ứng phó với anh đúng
không? Anh đã nói rồi, anh sẽ để việc công việc tư phân minh”.
Phùng Hy vội quay đầu đi chỗ khác, mắt ngước nhìn biển
điện tử trong thang máy nhấp nháy báo số tầng.
Cô đứng quay lưng về phía anh, Phụ Minh Ý vẫn nhìn
thấy ngực cô phập phồng do thở quá mạnh, bất giác thấy có phần hối hận vì những
lời ban nãy. Nhưng nhìn thấy cô là anh lại nhớ tới cảnh Mạnh Thời mặc áo choàng
tắm đứng lau đầu. Chỉ cần nghĩ tới việc cô và người đàn ông đó vào hùa với nhau
để lừa anh là anh lại hận đến điên người.
Anh đã từng một lần xốc nổi, đó là lúc biết cô đã ly
hôn. Hôm nay anh lại xốc nổi một lần nữa, khi nhìn thấy cô lại đẹp như ngày
xưa.
Phụ Minh Ý nhìn lưng Phùng Hy mà lòng rối như tơ vò.
Lúc cửa thang máy mở, Phùng Hy liền nhanh chân bước ra
ngoài, đôi bông tai mã não lắc lư lắc lư.
Phụ Minh Ý bước theo sau cô, lúc ra khỏi thang máy,
đột nhiên nói: “Em không cần phải đi nữa, về nhớ gọi điện thoại cho anh Lương.
Năm nay lợi nhuận của phòng em vẫn phải dựa vào anh ấy để kiếm đấy”.
Nói xong câu đó anh liền bỏ đi, bước nhanh như bay,
chẳng mấy chốc đã biến mất.
Phùng Hy đứng thẫn thờ ở sảnh lớn một hồi lâu, sau đó
mới xách túi đi ra.
Đang lúc buổi trưa, các tiệm ăn ngoài đường người
người chen chân nhau, vô cùng náo nhiệt. Phùng Hy cảm thấy lòng thật trống
trải, muốn ăn cái gì đó. Trong đầu bèn hiện lên tất cả hàng ăn trên tuyến đường
này, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên ăn cái gì. Nghĩ tới việc mấy ngày nay không đến
thẩm mỹ viện, bèn vẫy một cái xe, cô cảm thấy đến Thẩm mỹ viện y học Tạ Thị làm
massage tinh dầu có lẽ tinh thần sẽ khá hơn đôi chút.
“Phùng Hy à, nhìn em bây giờ thấy vừa đẹp, không cần
phải giảm nữa đâu, liệu trình này coi như kết thúc rồi. Nếu em vẫn muốn làm thì
có thể tiếp tục đến đây để làm massage tinh dầu”. Bác sĩ Tạ khoanh tay trước
ngực đứng ở một bên nói.
Phùng Hy: “Vâng” một tiếng, nhân viên của thẩm mỹ viện
nhẹ nhàng massage dọc lưng cho cô, mỉm cười nói: “Dùng dầu chồi mầm tiểu mạch
phối hợp với tinh dầu nho để massage cũng có tác dụng giảm béo. Hiện nay lưng
của cô Phùng gọn hơn rất nhiều so với hồi mới đến rồi”.
Phùng Hy quay đầu sang nhìn bác sĩ Tạ cười: “Các nhân
viên của chị ở đây ai cũng là chuyên gia. Hôm nay em đã giới thiệu cho đồng
nghiệp của em rồi”.
“Em là bộ phim quảng cáo sống mà, tôi mới khai trương
đã gặp được em, số may thật đấy, bản thân mình mong muốn được giảm béo, ngoài
ra còn phải hãm được cái miệng của mình nữa mới là điều quan trọng. Thôi thế
nhé, em cứ ngủ một lát đi, tôi sẽ không làm phiền nữa”. Bác sĩ Tạ ra hiệu cho
nhân viên massage làm mạnh hơn, sau đó đóng cửa đi ra ngoài.
Ra đến ngoài cửa, chị khẽ mỉm cười với vẻ ranh mãnh.
Rút máy di động trong túi ra, vừa khe khẽ hát vừa nhắn tin, vẻ mặt vô cùng đắc
ý.
Mấy ngày cuối của tuần trước Phùng Hy không đến, ngày
nào Mạnh Thời cũng gọi một cú điện thoại, thậm chí còn năn nỉ chị lấy cớ theo
dõi hiệu quả, quan tâm đến việc giảm béo để gọi điện thoại cho Phùng Hy. Bác sĩ
Tạ liền trêu Mạnh Thời: “Cậu Mạnh nhà ta biết xấu hổ từ lúc nào ấ