
y nhỉ?”.
Từ nhỏ Mạnh Thời đã gần gũi với bác sĩ Tạ, cũng không
ngại gì chị, cười đáp: “Đây gọi là sách lược”.
“Ồ, Mạnh Thời, cậu không phải tuổi rắn đúng không? Đây
không phải là phong cách của cậu! Tôi nhớ là có kẻ thích một cô bạn gái từ thời
học cấp hai, liền xông tới bắt người ta phải yêu sớm mà”.
Cô kể hết chuyện xấu của Mạnh Thời ra, đầu bên kia
điện thoại không có tiếng gì nữa. Thấy vậy bác sĩ Tạ có phần sốt ruột, nếu để
Mạnh Thời tức lên thì chuyện gì anh cũng có thể làm. Chị bèn hỏi lại: “Lần này
là thật chứ? Thật chứ? Không phải thật chứ? Này, cháu nói gì đi chứ? Thật à?
Nghiêm trọng như vậy sao?”.
“Lằng nhằng!”. Mạnh Thời buông ra hai tiếng rồi cúp
điện thoại.
Thế là bác sĩ Tạ mong Phùng Hy đến thẩm mỹ viện để
nhìn cô xem sao. Nhưng vừa nhìn là chị đã nhận ra những đường nét của một người
phụ nữ đã có chồng trên cơ thể cô, chị lại thấy tiếc cho Mạnh Thời. Dù mắng
Mạnh Thời thế nào thì bác sĩ Tạ vẫn mong có một cô gái vẹn toàn đủ đường làm
bạn gái của cháu mình.
Động tác massage nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, mùi tinh
dầu thơm dịu, trong không gian yên tĩnh, Phùng Hy mơ màng thiếp đi, dần dần ngủ
say. Không có mơ, sau khi tỉnh dậy liền đi tắm, đầu óc liền tỉnh táo trở lại.
Phụ Minh Ý, Phùng Hy thầm than trong lòng, câu nói
“Năm xưa anh….” vẫn quay cuồng trong đầu óc cô, không sao quên được. Năm xưa
điều gì đã khiến anh cắt đứt liên hệ với cô, không nói gì mà lấy vợ ngay?
Lúc đeo bông tai cô lấy tay búng nó. Quả bóng tròn màu
đỏ thẫm lắc lư trước mắt, cô nhớ lại ngày xưa Phụ Minh Ý đã từng khen cô rằng,
màu này làm da cô rất nổi. Phùng Hy thấy hơi mơ màng, liệu có được trở lại ngày
xưa không? Cô vội gạt ngay đi suy nghĩ này. Cô thích những cái mới, thích được
cắt đứt liên hệ với tất cả những cái gì thuộc về quá khứ, thích một cuộc sống
hoàn toàn mới.
Phùng Hy đã quyết định, trong lòng cảm thấy vui hơn,
bước nhanh đến quầy lễ tân.
Lúc này các nhân viên của thẩm mỹ viện Tạ Thị đã đợi
cô rất lâu rồi, họ đứng thành hàng, mỉm cười nhìn cô. Bác sĩ Tạ kéo cô đến bên
chiếc cân, mũi kim khẽ nhích rồi dừng lại ở vị trí năm mươi kilôgam, thậm chí
còn hơi non.
“Chúc mừng chị!” Cô nhân viên mặc chiếc váy màu hồng
phấn vỗ tay bộp bộp.
Từ sáu mươi ba kilôgam xuống còn năm mươi kilôgam.
Mười ba kilôgam thịt là bao nhiêu? Mua thịt lợn là đủ cho một nhà có bốn người
ăn trong một tháng! Lạp xường để trong tủ lạnh trong mùa đông ăn được sang mùa
hè! Nghĩ đến việc ăn kiêng, vận động, châm cứu, massage… của mình trong hai
tháng qua, Phùng Hy thấy đủ để viết một quyển sách.
Bác sĩ Tạ trịnh trọng dặn dò cô: “Không được ăn uống
thỏa thích lười vận động đâu nhé, nếu không sẽ béo trở lại đấy!”.
Phùng Hy cười hi hi đáp: “Em châm cứu thấy đủ đau lắm
rồi, lần nào cũng phải nghiến răng chịu đựng. Lần nào đánh bụng, đánh đùi cũng
thấy đau ê ẩm, em không muốn bị lại như thế nữa đâu”.
“Thực ra bình thường em cũng rất chú ý rồi, không
những ăn ít đi, mà còn kiên trì đi bơi, chạy bộ, nếu không làm sao gầy nhanh
như thế được! Ra quầy thanh toán nhé!”
Do được giảm béo thành công nên Phùng Hy cũng rất vui
vẻ ra thanh toán. Cô nhân viên nhẹ nhàng đưa hóa đơn ra, cô nhìn thấy sáu nghìn
bảy trăm nhân dân tệ, thấy cũng hơi xót.
Bác sĩ Tạ duyên dáng đứng dựa vào quầy, miệng cười rất
tươi, “Em được Mạnh Thời giới thiệu nên giá này là giá đã giảm hai mươi phần
trăm rồi đấy”.
Phùng Hy khẽ run, đắt thật! Nếu như giá chưa giảm thì
bao nhiêu nhỉ? Thế nhưng, đúng là đã giảm đi được thật. Đáng đồng tiền! Phùng
Hy cười, rút thẻ ra, bác sĩ Tạ lại nói: “Cậu ấy đã trả rồi!”.
Không ngờ Mạnh Thời lại trả tiền rồi! Điều này có
nghĩa là gì? Phùng Hy lại khẽ run, cười, nói: “Em có phải làm gì nữa không?”.
Bác sĩ Tạ nhìn cô như nhìn một tác phẩm đắc ý của
mình, nói: “Trung tâm của tôi mới khai trương không lâu, phiền em nếu có gặp
người bạn nào muốn giảm béo, giới thiệu cho họ là được rồi”.
Chỉ cần không chụp ảnh trước và sau khi giảm béo của
em rồi treo dưới đại sảnh, tuyên truyền bằng miệng thì không có vấn đề gì cả.
Em cảm ơn chị nhiều. Phùng Hy mỉm cười, cố gắng kiềm chế sự ngạc nhiên trong
lòng.
Bác sĩ Tạ lại thầm nghĩ, chỉ cần Mạnh Thời đừng mất cả
chì lẫn chài là được. “Cậu ấy đang đợi em ở dưới khá lâu rồi, mau xuống đi”.
Cuối cùng bác sĩ Tạ vẫn tôn trọng ý kiến của Mạnh Thời, ánh mắt nhìn Phùng Hy
vô cùng thân thiện.
Phùng Hy cảm ơn tất cả mọi người, xách túi xuống lầu.
Cô không đi thang máy, ra khỏi cửa là rẽ vào cầu thang. Lúc đi xuống bậc cuối
cùng, Phùng Hy đã tính được ra mình còn bao nhiêu tiền trong tài khoản, cô đứng
ở cổng nhìn trộm ra bên ngoài, chiếc xe taxi second hand của Mạnh Thời đỗ ở
cách đó không xa vô cùng nổi bật.
Cô nhẹ nhàng đi nép vào phía một cái cột. Tầng một
phía đông là phòng giao dịch của ngân hàng Kiến Thiết, Phùng Hy dự định sẽ rút
tiền ngay bây giờ, gặp Mạnh Thời sẽ đưa hai tay gửi anh ấy, càng nhanh càng
tốt, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Mạnh Thời nhấc điện thoại bác sĩ Tạ gọi, ánh mắt nhìn
về phía cổng cầu thang, từ xa đã nhìn thấy Phùng Hy lén