
nhuận cũng không giấu được.
Cô phục Vương Thiết sát đất. Đừng nói đến cô, ngay cả
Dương Thành Thượng cũng không thạo mảng vật liệu. Phụ Minh Ý mới chân ướt chân
ráo về công ty, cũng không hiểu lắm về giá thép và nhà cung cấp ở thành phố
này. Khi thương lượng giá cả ký hợp đồng với tổng giám đốc Thái và tìm nhà cung
cấp, cô buộc phải nhờ Vương Thiết giúp.
Lẽ nào Phụ Minh Ý không biết được tình hình này? Lại
một câu hỏi nữa hiện lên trong đầu Phùng Hy.
Cô quay về phòng mình với bao suy nghĩ trong đầu. Buổi
chiều triệu tập nhân viên trong phòng để soạn thảo văn kiện đấu thầu, còn mình
thì ngồi bên máy tính để soạn thảo hợp đồng. Thời gian cả buổi chiều đã trôi
qua như vậy. Lúc gần sáu giờ Mạnh Thời gọi điện đến nói đang đứng đợi cô ở
dưới, Phùng Hy vội vàng thu dọn đồ đạc ra về.
Lúc vào thang máy cô lại gặp Phụ Minh Ý, Phùng Hy thấy
may vì thấy có không ít đồng nghiệp cùng đứng đợi thang máy, cô bèn lên tiếng
chào Phụ Minh Ý rồi ung dung bước vào.
Bước ra khỏi cổng lớn của cơ quan cô liền nhìn thấy
Mạnh Thời đang tựa vào cửa chiếc xe taxi cũ của anh. Anh mặc một chiếc áo phông
màu xám, quần bò loại vải mỏng, giống như cây bạch dương đang đứng uy nghi
trước gió. Phùng Hy bất giác cúi đầu nhìn bộ váy mình đang mặc, trong tích tắc
đó, cô vội nghĩ, lẽ nào cô sợ không xứng với anh sao? Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu
dè dặt, do dự không rảo bước nhanh nữa.
Phụ Minh Ý đứng ở sau lưng cô, đột nhiên khẽ nói một
câu: “Không ngờ anh ta lại lái taxi à?”.
Phùng Hy lập tức ngẩng đầu lên cười: “Sao cơ, anh
khinh à?”.
Trong mắt Phụ Minh Ý chỉ có vẻ tư lự, nghe giọng cô là
anh biết cô đã hiểu lầm, bèn khẽ nói một câu: “Ý anh không phải là như vậy. Ý
anh muốn nói là phong độ của anh ta không giống”.
Phùng Hy đã hiểu lầm rồi nên cô không muốn nghe giải
thích gì thêm, nói với vẻ mỉa mai: “Công việc chẳng qua chỉ là bát cơm mà thôi,
anh ấy làm nghề gì cũng thế thôi, lẽ nào cứ nhất thiết phải ngồi trên ghế của
tổng giám đốc thì mới được coi là hùng dũng oai phong?”.
Một nét bực bội hiện thoáng qua trên mặt Phụ Minh Ý,
anh cố gắng kìm chế nói: “Em cẩn thận thì hơn”.
Nói rồi anh bỏ đi ngay, lái chiếc xe Audi mà công ty
cấp cho anh đi lướt qua. Lúc đi qua chỗ Mạnh Thời, Phụ Minh Ý lạnh lùng nhìn
anh, cách bảo vệ Mạnh Thời của Phùng Hy và sự châm chọc của cô dành cho anh đã
khiến anh vô cùng chua xót, bực bội. Anh rất ngạc nhiên khi thấy Mạnh Thời lái
xe taxi, đây hoàn toàn là sự phán đoán trực giác của anh đối với người đàn ông
này. Phụ Minh Ý khẽ chửi thầm. Một lát sau, xe đã ra đường lớn, hòa vào dòng xe
tấp nập trên đường, mãi lâu sau, Phụ Minh Ý mới bình tĩnh trở lại.
Mạnh Thời dõi theo bóng xe của Phụ Minh Ý. Anh nghĩ,
Phùng Hy không thể tiếp tục ở lại công ty này được nữa, suốt ngày bị sếp của
mình theo dõi, dù có muốn tránh cũng chỉ tránh được một hai ngày, không thể
tránh mãi được. Lần nào chạm mặt với Phụ Minh Ý, anh đều cảm nhận được một sự
đối địch, và sự đối địch này có thể sẽ khiến Phùng Hy bị tổn thương trong công
việc. Sự ghen tuông của phụ nữ rất đáng sợ, cái ghen của đàn ông có lẽ còn
ngông cuồng hơn.
Phùng Hy bước đến bên xe Mạnh Thời cũng không quay đầu
lại, điều này khiến cô có phần ngại ngùng.
Ở Hàng Châu, cô nói rõ với Mạnh Thời rằng đây là khu
vực có gài mìn, tối qua ở Hoàng Đô, trước khi ra về Phụ Minh Ý còn buông ra một
câu rất mờ ám. Ánh mắt Phùng Hy lặng lẽ nhìn xuống, cảm giác muốn rút lui lại
bao trùm lấy cô. Cô gọi anh bằng một tiếng rất khẽ.
Lúc này Mạnh Thời mới quay đầu lại, ánh mắt của Phùng
Hy đang né tránh, anh khẽ cau mày, một cảm giác khó chịu từ đâu ập tới. Anh
cười, mở cửa xe ra nói: “Đừng đứng ngẩn tò te ở cổng công ty em nữa, lên xe đi
em!”.
Sau khi rời khỏi công ty Phùng Hy, Mạnh Thời lái xe
đến công viên Nam Hồ, hào hứng nói: “Chúng ta đến ăn cơm ở nhà hàng Sơn Dã Nhân
Gia ở Bán Sơn”.
Công viên Nam Hồ nằm trên khu đất rộng mấy trăm mẫu,
trước kia là một vùng đầm lầy, sau này thành phố cải tạo dẫn nước sông vào xây
thành hồ. Bên hồ là những kiến trúc phỏng cổ, mọi người đến đây để ăn uống vui
chơi, ngay cả ngọn núi vốn là núi hoang bên cạnh công viên cũng được xây thành
viên lâm, xung quanh là những quán trà, nhà hàng lớn nhỏ.
Nhà hàng Sơn Dã Nhân Gia nằm ở sườn núi Bán Sơn, không
rộng nhưng rất đông khách. Một phần là do tầm nhìn tuyệt đẹp, một phần là do
ông chủ ở đây có món ăn đặc biệt - thịt thỏ rút xương. Thơm ngon đặc biệt, giá
cả cũng vừa phải, suất thịt thỏ cho hai người ăn hết bốn mươi tám tệ, tặng thêm
ba đĩa rau xanh, cơm ăn thoải mái.
Phùng Hy đã từng đến đây ăn, chỉ cần vào giờ cao điểm,
chắc chắn không có chỗ ngồi. Lúc lên núi cô cười, nói: “Bây giờ là bảy giờ, hai
chúng ta ít nhất phải xếp hàng đợi đến chín giờ mới có chỗ ngồi”.
Mạnh Thời chỉ cười không nói gì. Đến nơi, quả nhiên
thấy các bàn nhìn ra hồ đã kín người, ngoài cửa vẫn còn nhiều thực khách đang
ngồi trên ghế trúc để đợi bàn. Phùng Hy khẽ thở dài, nói: “Phải đợi thôi”.
“Đi theo anh”. Mạnh Thời kéo Phùng Hy đi vào trong, đi
qua các phòng rồi vào