
à hôm nay những câu nói mờ ám của Phụ Minh Ý giống như hòn đá
đập xuống đầu khiến Mạnh Thời có phần choáng váng. Lúc cửa thang máy khép lại,
Phụ Minh Ý đứng ở bên trong nhìn thẳng vào anh, ánh mắt điềm đạm của anh ta
khiến Mạnh Thời phải suy nghĩ mông lung.
Gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phùng Hy có phần hơi khó
chịu khẽ xoay người, lẩm bẩm mấy câu, dường như cảm thấy hơi lạnh lại nằm co
lại. Mạnh Thời khẽ thở dài, dụi thuốc, đóng cửa xe lại.
Anh vừa lái xe vừa nghĩ, tại sao anh lại bị cô hút
hồn? Trong mắt Mạnh Thời hiện rõ vẻ nghi hoặc, mãi cho đến khi về đến khu nhà
ở, anh vẫn chưa nghĩ ra.
Dừng xe lại, anh khẽ chạm vào người Phùng Hy. Cô vẫn
chưa tỉnh, mặt vẫn đang đỏ bừng vì say. Mạnh Thời xuống xe khẽ gọi cô, Phùng Hy
mơ màng đáp lại, tiếng như mèo kêu, anh liền thôi gọi cô.
Anh bế Phùng Hy lên, thấy cô không hề tỏ ra cảnh giác
mà co ro trong lòng anh, ngủ rất ngon, một cảm giác được tin tưởng trào dâng
trong lòng. Mạnh Thời nhìn sang phía nhà Phùng Hy, rồi lại nhìn sang phía nhà
mình, xách túi của Phùng Hy, đi về phía nhà cô.
Nụ cười của Mạnh Thời khiến Phùng Hy cảm thấy vui lây,
dường như cô cảm thấy trong cuộc sống của cô có một cánh cửa sổ được mở ra,
phong cảnh bên ngoài thật tươi đẹp biết bao.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, lọt qua rèm cửa màu
xanh lam không còn gay gắt nữa, tạo nên chùm sáng dịu nhẹ hắt vào giường. Phùng
Hy uể oải mở mắt ra, sau vài giây liền ngồi thẳng dậy. Lật chăn ra xem, ngoài
áo khoác ngoài, ngay cả quần dài cũng đang được mặc chỉnh tề trên người, cô khẽ
mỉm cười.
Ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn có đặt một cốc sữa, và
còn một đóa hoa dành dành trắng, lá xanh mướt. Phùng Hy cầm bông hoa lên, nước
vẫn còn đọng trên hoa, hương thơm dìu dịu, cô khẽ xoay bông hoa trên tay, ghé
sát vào mũi, mùi hương đó rất giống với nụ cười của Mạnh Thời, nhẹ nhàng mà
thiết tha. Cô bưng cốc sữa lên, một cảm giác âm ấm tỏa ra trong lòng bàn tay.
Mạnh Thời vừa rời nhà cô cách đây không lâu, anh ở bên cô cả đêm hôm qua ư?
Khóe miệng Phùng Hy khẽ nhếch lên. Cô mơ màng đứng dậy, trong phòng vô cùng yên
tĩnh, chỉ có mùi thơm của sữa và hoa dành dành bao trùm lấy cô.
Phùng Hy bưng cốc sữa uống rồi chầm chậm bước sang
phòng làm việc. Mùi thơm của mực vẫn còn phảng phất đâu đây, trên giấy là một
câu trong bài Phong phú của Tống Ngọc(12): “Tạc dạ phong khởi vu thất, địch
nhân tâm, tán uất kết, thư hung ức, thủy lục. Mạnh Thời”. Viết liền một mạch,
nét bút như nét rồng bay, phết trong chữ “Thời” phóng khoáng vô cùng.
Ngón tay khẽ chạm vào chữ “Thời”, dựa theo từng nét
lại viết lại lần nữa, mãi cho đến khi nhắm mắt cũng viết ra được cái chữ quen
thuộc đó. Phùng Hy khẽ thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ mông lung.
Không giây phút nào là cô không cảm nhận được cái tốt
của Mạnh Thời, tốt đến mức khiến cô cảm thấy bất an. Sự chu đáo, quan tâm của
anh, sự bao dung và dịu dàng của anh đã làm cô cảm động. Dường như cô nhìn thấy
được cảnh gió thổi tung rèm cửa, Mạnh Thời chầm chậm mài mực dưới ánh đèn, đưa
tay viết chữ. Ánh mắt sáng ngời, nét mặt chăm chú, thần sắc phóng khoáng. Thế
nhưng, cô có thể yên tâm để tận hưởng cái tốt của anh ư? Có thực là cô có sức
thu hút mạnh mẽ đối với anh đến vậy không? Anh có thể tốt mãi với cô như vậy
sao? Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu, đột nhiên Phùng Hy thấy lòng chua xót,
thực sự là cô không tự tin. Kể cả đã gầy trở lại, cô cũng vẫn không thấy tự tin,
chỉ có cảm giác muốn đạt được nhưng lại không dám mà thôi.
Lúc này điện thoại di động đổ chuông, cô vội ra nghe
máy, vừa nhìn thấy số điện thoại của cơ quan, cô thấy hơi thất vọng. Phùng Hy
bình tĩnh trả lời Tiểu Cao: “Chị biết rồi, chị sẽ đến thẳng nhà hàng”.
Cô nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, vội vàng đi tắm, làm
vệ sinh cá nhân và trang điểm. Đột nhiên lại nhớ đến lời Phụ Minh Ý tối hôm
qua, cô thấy hơi sờ sợ. Lúc này đây nhớ tới ánh mắt và lời nói của Phụ Minh Ý
thấy giống như một câu đố, và câu trả lời của nó vẫn luôn ám ảnh Phùng Hy trong
tám năm qua. Có âm thanh nào đó đang nhắc nhở cô không có gì phải suy nghĩ, dù
sao cũng đã tám năm rồi, thế nhưng hình ảnh Phụ Minh Ý quay ngoắt ra về ở Hàng
Châu vẫn khiến cô không thể nào quên.
Về mặt lý trí, Phùng Hy đã quyết định đá Phụ Minh Ý ra
khỏi cuộc chơi, quyết không quay đầu, nhưng trên góc độ tình cảm lại bị Phụ
Minh Ý kéo trở về tám năm trước. Cô bình tĩnh nghĩ, chấp nhận Mạnh Thời là do
khao khát những tình cảm ấm áp và tình yêu mà anh dành cho cô. Lưu luyến với
Phụ Minh Ý cũng là vì những tình cảm chân thành khi hai người còn yêu nhau tám
năm về trước, nghĩ đến đây bất giác cô cười đau khổ. Những gì mà phụ nữ cần và
khao khát hóa ra chỉ đơn giản vậy thôi, chỉ là muốn được hưởng niềm hạnh phúc được
yêu mà thôi.
Một người của quá khứ, một người của hiện tại. Phùng
Hy thầm nghĩ, nếu được làm lại một lần thì cô sẽ lựa chọn Mạnh Thời. Hiện tại
mới là niềm hạnh phúc đáng được nâng niu trân trọng, quá khứ chỉ là niềm hạnh
phúc trong ký ức mà thôi.
Lúc ngồi trên xe taxi, cô nhắn tin cảm ơn Mạnh Thời.
Mạnh Thời