
ngay cả thời gian giăng kết giới cũng không kịp đã rút kiếm ra, mũi kiếm chặn được chiếc răng nanh sắc nhọn của ác long đang chắn phía trước họ.
“Cút ra!” Cũng may Dạ Tịch tiên khí mạnh, phút chốc đã bức lui được địch. Càng may là đám ác long đã bị trọng thương, lại bị Dạ Tịch dọa dẫm, như hổ rình mồi nhìn hai người trong chốc lát rồi đành lẩn xuống nước.
Dạ Tịch kéo theo Phượng Âm bơi trở về.
Chỉ vài trăm thước mà Dạ Tịch lại thấy như đã qua vài lần luân hồi. Bàn tay đang nắm trong tay lạnh lẽo chẳng còn sinh khí, nữ tử nhắm chặt mắt, giống như… sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa.
Trong đầu những hình ảnh chồng chất, vẻ như thật lại tựa hư ảo. Loang loáng xa xôi, không biết là gì, cứ không ngừng xoáy trộn khiến hắn bất giác nắm tay nàng càng chặt hơn.
Nàng trong cơn mê có lẽ đã mở mắt, lại có lẽ không. Nụ cười đeo trên khuôn mặt buồn bã thê lương, tựa như cuộc đời này chẳng còn gì nuối tiếc nữa, ý cười muốn trút bỏ sinh mệnh để tìm kiếm giải thoát.
Nụ cười làm hắn sợ hãi, nhảy ra khỏi cột chống trời, hắn lập tức ôm chặt nàng, thậm chí còn không kịp phong ấn mà vội chữa thương cho nàng trước.
Ép nước từ bụng nàng ra, rồi lấy linh đan diệu dược trên người cho nàng uống. Làm xong, hắn mới bình tĩnh ngắm nhìn nàng.
Giờ phút này hắn đã kiệt sức, đưa được nàng ra khỏi cột chống trời thật không phải chuyện dễ. Hắn mệt nhọc ngồi dưới đất, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt xinh đẹp của nàng mà cảm thấy nửa quen nửa lạ.
Hơi thở nàng mỏng manh, thân thể lạnh lẽo, dung nhan đang say ngủ lại trầm tĩnh. Tựa hồ cứ thế mà ngủ mãi vậy.
Trong trí nhớ phảng phất cũng từng có lần thế này.
Nhưng hắn nghĩ không ra.
Những khúc mắc, chuyện xưa rối ren, dù có dùng Thiên Địa kính dò xét cũng chỉ có một mảnh sương trắng mờ mịt, bị người che đậy rồi!
Có những đoạn ngắn loáng thoáng hiện lên, khiến hắn phút chốc tâm hoảng ý loạn.
Hắn đã từng trốn chạy, vào đêm ấy, hắn cố chấp đứng trước tẩm cung nàng, dùng kiếm vạch nên ranh giới giữa hai người, sau lại từ nói với chính mình – Khóa giới tử.
Hắn, vốn dĩ không nên có tình.
Nhưng lại không làm được.
Đêm mưa đó, nữ tử nằm trong lồng ngực hắn, nói một câu ‘Dạ Tịch, ta thích chàng!’ đã khiến hắn đột nhiên hiểu ra, ngàn vạn năm qua chưa một lần vui mừng hân hoan đến thế, để hắn gần suýt quên đi tất cả, dù có phải chết cũng chẳng sao. Hắn nhất định trốn không thoát nữa rồi, đã vậy, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm với nàng.
Đáng tiếc nàng không cần.
Nhìn người đang yên tĩnh hít thở, Dạ Tịch ngẩng đầu, đau đớn nhắm mắt.
Nàng đã có người trong lòng.
Một chữ thích ấy, khoảng thời gian ấy, đã làm hắn rung động, vậy mà chỉ là lời nói dối đẹp đẽ. Lừa hắn cam tâm tình nguyện vì nàng băng sông vượt lửa cũng không chối từ.
Càng đáng sợ chính là, dù thế Dạ Tịch nhận ra hắn vẫn không thể hận nàng.
Không thể rút kiếm giết nàng, càng không thể hủy hoại nàng, nhìn nàng bị thương tiều tụy nằm trên đất như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi, hắn lại chẳng cảm thấy vui vẻ, ngược lại là nỗi sợ không thể kiềm chế.
Từ thuở khai thiên lập địa, hắn cả đời kiêu ngạo cũng không nén được, dù năm đó hồn phách bị chia năm xẻ bảy cũng chưa từng lo sợ. Nhưng ở tại nơi thế này, nỗi sợ hãi lại dấy lên mạnh mẽ.
Hắn run rẩy vươn tay vẽ theo đường viền khuôn mặt nàng, vô thức thì thào: “Nàng tỉnh lại, tỉnh lại đi, ta sẽ không so đo với nàng nữa đâu.”
Nói xong, hắn bật cười, thấy mình sao quá chật vật, quá thảm hại nên lại chậm rãi nói: “Nàng nói xem, sao ta lại thích nàng được chứ? Nàng xem, tính tình nàng hư hỏng, lúc nào cũng gây chuyện, không ôn nhu lại không biết nhìn mặt đoán ý, sao ta lại thích nàng được nhỉ?
“Nàng không màng sinh mạng…”
Lời run run, hắn đau đớn tột cùng: “Lại không quan tâm đến ta. Nàng chỉ ỷ vào việc ta thích nàng… nhưng… nhưng cứ ỷ vào đi.”
Nói đến đây hắn ôm chặt nàng, rốt cuộc nói không nên lời nữa.
Xung quanh không còn âm thanh, dù là tiếng nổ ầm vang của hồng thủy bên trong cột chống trời hay tiếng kêu gào sợ hãi của bách thú Hồng Hoang. Hắn cảm giác như cả hai đã rơi vào một khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn hai người gắn bó cùng nhau.
Trong lòng không biết sao lại ngập tràn nỗi sợ, vẻ như vừa ngẩng đầu là có thể thấy khoảng không đen tối trong Hồng Hoang cùng tiếng gầm vô hạn của hồng thủy cuồn cuộn.
Hắn của thiếu niên đã bị hồng thủy nuốt chửng.
Lòng đau thương, tuyệt vọng, …mừng rỡ.
Hắn không biết khổ sở là gì, cũng không biết thích là gì.
Rõ ràng là ảo tưởng chưa từng xảy ra, nhưng hình ảnh lại lũ lượt dập dờn trong đầu hắn.
Hắn của thiếu niên cố gắng vươn tay muốn nắm giữ cái gì đó lại thủy chung không nắm được.
Chỉ có thể để mặc hồng thủy cuồn cuộn bao phủ, không giữ lại được nữa.
Một hồi lâu, trong lòng vang lên một tiếng rên khẽ, nàng chậm rãi mở mắt.
Nàng quay đầu nhìn hắn, hắn mệt mỏi buông tay để nàng xoay người lại. Nàng chăm chú nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, giọng khàn khàn khó tin hỏi: “Dạ Tịch?”
Hắn nhìn nàng, môi mấp máy muốn nói nhưng không thốt nên lời. Run run vài lần, cuối cùng không nói gì cả, tay vung lên, một bạt tai chát chúa giáng xuống.
Gương mặt