
u ra.
Tuần Tuần cứ đứng ngây ra
đó nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói, không phải
ngạc nhiên, nhưng cũng không phải là nỗi đau nhói tim, giống như việc khẽ đưa
ngón tay vào vết nứt của bức tường và thấy rằng nó lặng lẽ vỡ vụn dưới ngón
tay.
Tuần Tuần cúi đầu, cô cảm
thấy có gì đó khác thường, rồi bất chợt phát hiện ra một cái bóng khác đang
trùm lên bóng của cô trên lớp kính, cô giật mình, vội co người về phía sau, va
phải người đứng sát sau lưng.
“Anh làm tôi sợ hết
hồn!”, sau khi nhìn rõ mặt người ấy, Tuần Tuần mới đưa tay vỗ mấy cái vào ngực,
nói.
Trì Trinh vẫn giữ nguyên
tư thế lấm lét như Tuần Tuần lúc trước, vẻ mặt tỏ ra phấn khích, giống như con
mèo nhìn thấy con bướm sau giấc ngủ trưa.
“Này, cô đang nhìn gì
thế?”
Tuần Tuần chưa kịp giải
thích, thì ánh mắt của Trì Trinh dừng lại ở điểm đó. Một lát sau, nụ cười trên
khuôn mặt anh ta trở nên rất xa xăm.
“Chồng cô nắm tay vợ sắp
cưới của tôi!” Trì Trinh gằn từng tiếng với Tuần Tuần, ngữ khí như muốn cô xác
nhận sự thực đó.
“Hả? Ồ. Không… Này!”,
điệu bộ của Tuần Tuần rất khổ sở, lời nói cũng lắp bắp.
Trì Trinh không để ý đến
đính chính của Tuần Tuần, gạt tay cô ra, cười khan một tiếng rồi quay gót đi
vào trong.
Tuần Tuần không kịp nghĩ
gì, vội níu chặt lấy anh ta, “Chờ chút đã! Chờ chút! Anh đừng vội nóng…”.
“Để làm gì?”
“Tôi muốn hỏi anh định
làm gì?”, Tuần Tuần chỉ tay vào bên trong, giọng sợ hãi.
Trì Trinh đáp với vẻ rất
chính đáng, “Vào để đánh chồng cô, nhân tiện bẻ luôn cái tay không chịu yên
phận của anh ta…”. Trì Trinh vẻ bất cần, nét mặt đầy sự thịnh nộ.
Tay của Tuần Tuần khẽ run
lên. Trì Trinh cảm thấy liền cúi xuống nhìn cô và bổ sung bằng một câu rất thản
nhiên: “Yên tâm đi, tiện thể tôi sẽ bồi cho anh ta hai cái tát giúp cô. Phụ nữ
thường thích tát, điều này thì tôi biết”.
“Đừng có kích động như
thế, đừng có manh động!” Tuần Tuần dùng sức kéo Trì Trinh sang hướng khác,
khiến anh ta lùi về sau mấy bước theo đà của cô.
“Tại sao cô lại ngăn cản
tôi?”, Trì Trinh hỏi, vẻ không cam lòng.
“Tuổi trẻ thường hay nghi
ngờ! Chúng ta cần bàn về kế hoạch lâu dài, được không?” Triệu Tuần Tuần cố làm
dịu cơn tức giận của Trì Trinh bằng chiêu thức của mình, “Bây giờ có vào thì
cũng không giải quyết được gì, thậm chí còn làm mọi chuyện khó khăn hơn, chi
bằng chúng ta tìm một nơi nào đó bàn xem”. Nói rồi cô kiễng chân lên, nhìn xung
quanh, mừng rỡ phát hiện ra một quán KFC cách đó không xa, thế là một mực lôi
Trì Trinh đi về phía đó.
“Đi đâu? Tôi thực sự
không hiểu…”, Trì Trinh bị cô kéo, mặc dù vẫn bướng bỉnh, nhưng cũng đi theo
cô.
Khi đẩy cửa bước vào quán
KFC thì Tuần Tuần đã nhễ nhại mồ hôi. Cô ấn Trì Trinh ngồi xuống một chiếc ghế
trống, hổn hển nói: “Đừng có vội nổi nóng, tôi mời anh uống một cốc gì đó cho
hạ hỏa”.
Trì Trinh hừ một tiếng vẻ
rất coi thường.
Nhìn thấy Trì Trinh không
vui như vậy, Tuần Tuần không còn cách nào khác, chán nản nói: “Vậy anh muốn làm
như thế nào?”.
“Một cốc Blueberry Sundae13”, Trì trinh nói dứt khoát.
“À, vâng.” Tuần Tuần vội
chạy ra xếp hàng, nhưng sợ rằng trong thời gian đó Trì Trinh lại lên cơn thịnh
nộ, nên cứ dặn đi dặn lại anh là ngồi yên ở đó, trong lúc xếp hàng chốc chốc cô
lại đưa mắt về phía đó. May mà lý trí của Trì Trinh vẫn còn, cho đến khi Tuần
Tuần mang cốc Bluberry Sundae về, anh vẫn ngồi ở đó mặt sa sầm.
“Của anh đây”, Tuần Tuần
ngồi xuống phía đối diện Trì Trinh.
Trì Trinh quay lại, khuôn
mặt đầy vẻ châm biếm, “Cô quả là một người vợ hiền thảo quá mức! Nếu là thời
xưa, chắc hẳn là cô sẽ đi cưới vợ bé cho chồng đấy nhỉ!”.
Tuần Tuần vừa tức lại vừa
buồn cười, nhưng nghĩ đến sự thực đáng buồn đằng sau sự trào phúng này, trong
lòng bỗng thấy nặng nề hẳn, cô thở dài, nói: “Trong những lúc thế này, tức giận
là điều bình thường, nhưng phải làm điều gì thì tôi lại không nghĩ ra”.
“Chính vì cô cam chịu,
người khác mới được thế tùy ý sai khiến. Tôi sẽ không lặng im nhẫn nhục như cô
đâu!” Cơn giận dữ dường như lại bùng lên trong lòng ông chú rể, anh ta đăt mạnh
cốc Bluberry Sundae xuống bàn và đứng bật dậy.
“Lại lên cơn giận dữ rồi
à?” Tuần Tuần lại nắm tay anh ta kéo ngồi xuống. Vẻ mặt Trì Trinh ương bướng,
nhưng thấy ánh mắt của những người xung quanh dồn về, nên cố kìm nén, rồi ngồi
phịch xuống bên cạnh cô.
Tuần Tuần tự nhiên cảm
thấy bất ổn, bèn buông tay Trì Trinh ra và dịch ghế sang bên. Nhưng trong lúc
này, để anh ta không lên cơn giận dữ chạy vào xử lý người trong nhà hàng, cô
cũng không tiện gây chuyện với anh ta.
“Vừa rồi cô đứng ngoài
nhìn thấy gì?” Trì Trinh hỏi với giọng rất trầm.
“Thực ra cũng chẳng có
gì, hình như hai người họ cãi nhau rất kịch liệt.”
“Là chồng cô nắm tay Giai
Thuyên phải không?”
Tuần Tuần không nói gì.
Sự thực đúng là như vậy, anh ta cũng nhìn thấy, không thể nói thành vị hôn thê
của người khác chủ động nhét tay vào lòng bàn tay của Tạ Bằng Ninh được.
“Như thế này chứ gì?”
Trì Trinh bắt chước tư
thế của Tạ Bằng Ninh, để bàn tay lên tay Tuần Tuần và nắm chặt l