
hông biết đầu óc em nghĩ những chuyện
gì nữa”.
Tuần Tuần mỉm cười, cúi
đầu xuống mân mê mấy ngón tay, không trả lời.
Thiệu Giai Thuyên thấy
không khí trong xe bỗng nhiên lắng xuống, liền quay sang nói chuyện với Tạ Bằng
Ninh về một bộ phim mới ra mắt gần đây. Tạ Bằng Ninh chế nhạo cách nhìn nhận
của cô quá thiên lệch, còn Thiệu Giai Thuyên thì nói Tạ Bằng Ninh không hiểu
nội dung phim. Hai người cứ lời qua tiếng lại, không ai chịu nhường ai và đều
tỏ ra rất vui vẻ.
Bộ phim ấy thực ra Tuần
Tuần cũng đã xem rồi, một mình tới rạp, còn có cả tờ giới thiệu nội dung, chỉ
có điều từ sau khi kết hôn đến giờ, Tạ Bằng Ninh chưa bao giờ để lộ ra chút
hứng thú nào, cô cũng không tiện nói ra những chuyện ấy vì sợ làm phiền anh,
nên lúc này trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Khi tới nhà mẹ chồng, chỉ
nhìn thấy có Giai Thuyên và vợ chồng Tạ Bằng Ninh đến, bà bèn hỏi: “Sao Trì
Trinh không tới?”.
Nghe thấy cái tên ấy, đôi
bàn tay đang sắp bát đũa của Tuần Tuần bỗng chậm lại.
Thiệu Giai Thuyên mỉm
cười, đáp: “Hôm nay anh ấy đi xem kinh kịch một mình”.
“Kinh kịch ư?” Mẹ chồng
của Tuần Tuần có vẻ ngạc nhiên, “Thanh niên mà cũng thích xem kinh kịch à?”.
Thiệu Giai Thuyền cười,
“Em cũng không biết nữa, trước lúc tới đây em cũng đã gọi điện thoại cho anh
ấy, nhưng anh ấy nói đang xem đến chỗ hay, nên không tới đây được. Anh ấy bảo
em hỏi thăm anh chị”.
Nếu đây đúng thật là lý
do mà Trì Trinh nói với Giai Thuyên, thì anh ta cũng giỏi nghĩ cách đấy chứ.
Tuần Tuần nghĩ, vừa rồi chẳng phải mình cũng được xem một màn kịch sao? Chỉ có
điều sau khi xem xong tâm trạng của ai thế nào thì chỉ có người ấy mới biết
được.
Sau khi ăn cơm xong, Tuần
Tuần và mẹ chồng cùng thu dọn trong bếp. Thiệu Giai Thuyên cũng định giúp một
tay, nhưng mẹ chồng Tuần Tuần nhìn dáng điệu cô thì biết ngay là cô không thạo
việc nhà, nên bảo cô ra ngồi xem ti vi. Thiệu Giai Thuyên và Tạ Bằng Ninh ngồi
ở hai đầu ghế cách xa nhau, giữa họ là bố Tạ Bằng Ninh. Họ đều chăm chú xem
chương trình thời sự, không biết trong lòng mỗi người đang nghĩ những gì.
“Mẹ, mẹ cũng ra ngoài
nghỉ đi”, Tuần Tuần nói với mẹ chồng.
Mẹ chồng cô đáp: “Mẹ làm
quen rồi. Chỉ có con thôi, cũng là thanh niên nhưng ít người chăm chỉ và hiểu
biết như con”.
Giọng mẹ chồng rất dịu
dàng, không giấu nổi vẻ vui mừng, bất giác Tuần Tuần cũng mỉm cười.
“Có gì đâu mẹ.”
“Mẹ biết, dù chỉ là ở
nhà, nhưng có rất nhiều việc bận rộn, từ trong ra ngoài, việc gì cũng phải lo.
Nghe nói lần này Giai Thuyên về đây cũng là do con đưa họ đi đây đi đó, hôm nay
con đã đưa cô đi những đâu?”
Tuần Tuần ngớ người ra,
lập tức biết rằng đây chính là kịch bản mà Tạ Bằng Ninh dàn dựng trước mặt mẹ.
Anh quả thực là người khéo lợi dụng mọi thứ, lấy một người vợ đơn giản, rộng
lượng, như vậy không những có thể tùy thích muốn làm gì thì làm đồng thời lại
có thêm tấm màn che chắn nữa.
Tuần Tuần nhìn ra phía
phòng khách, không hiểu do tình cờ, hay vì một lý do nào đó mà Tạ Bằng Ninh
cũng nhìn về phía nhà bếp. Thấy Tuần Tuần không nói gì, mẹ chồng cô cho rằng cô
khiêm tốn, nên khẽ nói: “Con là một người con ngoan, lấy được con Tạ Bằng Ninh
đúng là có phúc lớn”.
Những lời của mẹ chồng
khiến trong lòng Tuần Tuần có cảm giác thật khó tả. Cô không nỡ nói ra rằng: Là
phúc hay là họa thì chỉ có người trong cuộc mới biết được, dù là người gần gũi
nhất như mẹ đẻ, e rằng cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Hai vợ chồng Tuần Tuần
ngồi thêm một lúc nữa, ăn một chút hoa quả rồi đứng dậy xin phép ra về. Mẹ
chồng Tuần Tuần có ý giữ Giai Thuyên ngồi lại xem ti vi thêm một lát nữa, để
cho hai vợ chồng con trai về trước. Ra đến cửa hai ông bà còn dặn Tạ Bằng Ninh
đi đường cẩn thận. Khi cánh cửa khép lại, Tuần Tuần đưa mắt nhìn vào trong thì
thấy Giai Thuyên ngồi trên ghế sa lông, ánh mắt trống rỗng, vô hồn.
Trên đường, chiếc radio
trong xe phát một bài hát rất vô vị, Tuần Tuần khẽ cất tiếng hát theo.
“… Ai có thể làm tắt ánh
trăng sáng trên trời/ Ánh trăng chiếu sáng đôi chúng ta/ Anh và em đều hiểu về
tình yêu quá ít… Ồ, sao lại hết rồi nhỉ?”
Tạ Bằng Ninh tắt radio,
đáp: “Nghe nhức cả đầu”.
“Nếu không nghe thì có
đau đầu không?”
Tạ Bằng Ninh không tiếp
lời cô, một lát sau lại mở lại.
“Em thấy Trì Trinh là
người như thế nào?”, Tạ Bằng Ninh đột ngột hỏi.
“Sao cơ? À…” Phản ứng đầu
tiên của Tuần Tuần là hơi chột dạ. Cô vẫn chưa hỏi anh, thế mà anh đã hỏi
trước. Nhưng, vấn đề ở chỗ là anh đã cảm giác được có gì đó không ổn từ đâu
nhỉ?
“Có lẽ cũng được”, Tuần
Tuần trả lời lấp lửng.
Tạ Bằng Ninh tiếp tục
hỏi: “Em cảm thấy anh ta thực sự là con người rất tuyệt?”.
Tuần Tuần thấy rất căng
thẳng. Cô giận mình, rõ ràng là cô chẳng làm gì, cô lại càng giận Trì Trinh,
trách anh ta làm cho sự việc thêm rắc rối.
Trước khi chưa làm rõ ý
đồ của Tạ Bằng Ninh, Tuần Tuần chỉ có thể trả lời một cách thận trọng rằng:
“Khó nói lắm, cũng chỉ mới tiếp xúc có mấy lần, chưa có dịp tìm hiểu kỹ”.
“Trong con mắt của phụ nữ
các em, liệu anh ta có phải là người rất có sức hấp dẫn không?”