
g đi càng yên
tĩnh, một chiếc xa máy chạy sát bên người làm cô hoảng hồn, bất giác vội nắm
chắc lấy chiếc túi hành lý. Không thể cứ đi vô định như thế trên đường trong
đêm khuya được, bởi những thứ mang trên người lúc này là tất cả tài sản của cô.
Chiếc túi quan trọng nhất
được đeo ở vị trí sát người cô nhất, Tuần Tuần đưa tay sờ, thấy nó vẫn còn
nguyên vẹn lúc ấy mới thấy yên tâm. Trong chiếc túi đó có tất cả các loại giấy
tờ để cô có thể dựa vào đó tiếp tục tồn tại, có “quỹ không còn chút gì”, còn có
cả chiếc chìa khoá chưa bao giờ dùng đến và cả chiếc thẻ móc liền cùng với
chiếc chìa khoá ấy.
Có một người từng nói,
chỉ cần cô muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể dùng chiếc chìa khoá này mở cửa
nhà người đó.
Tuần Tuần không nhớ đã
cho chiếc chìa khoá đó vào chiếc túi nhỏ từ bao giờ, cô không khi nào nghĩ rằng
sẽ có lúc mình dùng đến chiếc chìa khoá đó, không lẽ có một con người khác
trong cô lại không nghĩ như vậy?
Tuần Tuần dừng bước lại,
từ từ lấy chiếc chìa khoá ra, trên thẻ ghi rất rõ địa chỉ và cả số phòng. Điều
khiến cô cảm thấy vô cùng sửng sốt không phải là chuyện cô đã cất chiếc chìa
khoá đó thật sự cho đến ngày hôm nay, mà là cô phát hiện ra có một mầm mống từ
trước đến nay cô chưa đối diện thực sự với nó, đang lặng lẽ nảy mầm, ý nghĩ
điên rồ ấy cứ ngọ nguậy, cứ kêu gọi.
Anh ta nói là anh ta yêu
cô.
Anh ta nói, người ở lại
thực lòng mới là người yêu cô thực sự.
Phía sau lưng anh ta có
cả một câu đó như lớp sương mù dày đặc, anh ta khó nắm bắt, có lúc làm cô tức
đến phát điên, anh ta không hề mang đến cho cô chút cảm giác an toàn nào… Nhưng
anh ta lại cũng chính là người luôn dành cho cô một khoảng trống mỗi khi cô ở
bên bờ vực thẳm, còn người thường làm cho lòng cô nguội lạnh và thất vọng lại
chính là những người mà cô cho rằng đáng tin cậy.
Một nhà nghỉ thuận tiện
đang ở cách chỗ cô không xa, trong đó có những chiếc giường với những chiếc ga
sạch sẽ, một không gian yên tĩnh cùng với nước nóng phục vụ hai tư trên hai tư,
chỉ cần Tuần Tuần bước lên mấy chục bước là có thể tạm thời trút bỏ gánh nặng và
ngủ một giấc thật ngon, chờ ngày mai Tăng Dục trở về, đem gửi con mèo đi là
cuộc sống của cô lại trở về quỹ đạo bình thường.
Nhưng địa điểm mà chiếc
chìa khoá này chỉ dẫn lại ở hướng ngược lại, trong đó có những gì, cô hoàn toàn
không thể nào tưởng tượng được. Tuần Tuần nắm chặt lấy chiếc chìa khoá, đi đi
lại lại một vòng không biết phải làm gì. Đèn đường, đèn xe, đèn quảng cáo và
đèn màu ở góc phố,… tất cả như hoà với nhau thành một dải, khiến lúc cô quay
người đã phải hoa mắt, nhưng lại rất hỗn độn, trông giống như một ảo ảnh. Có
một khoảnh khắc, cô hoàn toàn không thể xác định được đó là ảo ảnh hay hiện
thực.
Tình cảm của Trì Trinh có
thể tin cậy được không? Tình yêu mà anh ta nói ra mồm là thật hay là giả, và có
thể kéo dài được bao lâu? Nhưng trên thế gian này có mấy người thực sự bằng
lòng bỏ ra nhiều thời gian và công sức như vậy để diễn cùng với bạn, đưa bạn
nhập cuộc? Nếu có thì đằng sau của việc bỏ ra rất nhiều tâm sức ấy, chắc hẳn
phải có thứ mà anh ta rất quan tâm, còn cô thì lại rất đỗi bình thường, chẳng
có gì đặc biệt.
Sự kháng cự trước đây của
Tuần Tuần, phần nhiều là do sự sợ hãi, cô quá mong mỏi bảo toàn bản thân, lúc
nào cũng sống trong sự cẩn thận quá mức, lúc nào cũng lo lắng cho cuộc sống mai
sau. Nhưng ngày mai sẽ như thế nào, chẳng có ai có thể dự tính hết được. Dù là
rất chú ý đến mỗi bước đi của mình, nhưng từ trước đến nay cô vẫn chẳng hề đi
vững vàng hơn người khác, điều rủi ro vẫn cứ đến, vấp ngã vẫn cứ vấp ngã. Mà
thực ra, cái gọi là tương lai cũng chỉ là do nhiều ngày hôm nay tạo nên, vì một
tương lai không thể nắm bắt mà bỏ lỡ ngày hôm nay có thể chạm tay vào, như thế
phải chăng là quá ngu ngốc?
Ranh giới giữa hiện thực
và ảo tưởng từ xưa tới nay dường như không có liên quan gì đến những người bình
thường. Diễn kịch thì có gì quan trọng? Chỉ cần từ đầu đến chí cuối luôn dốc
tâm vào thì dù có lừa dối cũng được, chỉ cần người bị lừa dối ấy mãi mãi tin
như vậy. Kiếp người mà cô từng tin chẳng qua cũng chỉ là một ảo ảnh, vậy thì
cái ảo ảnh thực sự diễn ra trước mắt cô có gì đáng sợ đâu?
Lại một chiếc xe nữa từ
từ dừng lại, lần này thì cô đã lên xe và ra hiệu cho lái xe quay đầu lại một
cách rất dứt khoát.
Chiếc xe đưa Tuần Tuần
đến địa chỉ mà cô yêu cầu, vì có trong tay chiếc thẻ qua cửa, cô thuận lợi đi
trong tiểu khu. Một nhân viên bảo vệ tuần tra đêm đã đưa Tuần Tuần đến tận chân
cầu thang của toà nhà có căn hộ của Trì Trinh khi cô hỏi đường.
Trước khi tra chìa khoá
vào ổ, cái đầu đang nóng lên của Tuần Tuần ngoài địa chỉ nơi đến, hầu như trống
rỗng. Cùng với tiếng động của ổ khoá, dường như cô mới hơi sực tỉnh khỏi trạng
thái ngây ngô.
Cánh cửa này mà mở ra,
chờ đợi cô không chỉ là một căn phòng lạ lẫm, thậm chí còn có thể là sự quay
trở lại một cuộc sống khác, còn cô lại không muốn gọi điện thoại tới để xem xem
cái người mà cô sẽ đến với anh ta có nhà không.
Trì Trinh nói cô có thể
đế