
vẫn đang vẻ mặt u mê, tiểu nhị vội vàng dẫn đường, đưa Phương Nhất Chước đến nhà bếp, Thẩm Dũng theo sau Phương Nhất Chước, hơi có chút lo lắng, Cổ Đại Hoa này được đích thân Hoàng Thượng ban tặng chức danh đại đầu bếp, cho nên hắn mới hống hách như vậy. Chưa nói đến Thẩm Dũng,
ngay cả cha hắn họ Cổ này cũng chưa từng để vào trong mắt, Phương Nhất
Chước làm món ăn đúng là không tệ, nhưng … Có thể thắng sao?!
Lúc này mọi người đang ăn uống trong tửu lâu, vừa nghe nói nương tử của
Thẩm Dũng muốn cùng Cổ Đại Hoa đầu bếp thi tài nấu nướng, làm mấy món ăn cho tới bây giờ chưa nghe qua tên, cũng theo tới hậu viện vây tại phòng bếp xem náo nhiệt.
Phương Nhất Chước đốt bếp lò, nhanh tay
nhanh chân xử lý thức ăn, Cổ Đại Hoa vốn là quyệt miệng đứng ở một bên
nhìn, thấy động tác của Phương Nhất Chước, hơi giật mình, nha đầu này
dường như cũng tương đối lợi hại a.
Sau đó, dầu trong nồi sôi,
Phương Nhất Chước dùng đồng thời hai nồi, vừa lật xào vừa nêm nếm linh
hoạt, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, đồng thời… Mùi thơm theo cửa sổ phòng bếp nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Tiểu nhị ở cửa mang ra một cái bàn, chỉ chốc lát sau, Phương Nhất Chước đã đem mấy món ăn làm xong, mang ra bàn để xuống…
Ớt chỉ thiên xào lươn, chao chiên thịt gà, thịt cua nấu mướp, thêm một đĩa dưa Ha-Mi xào tôm bóc vỏ, súp sao, canh bí đao vỏ quýt rong biển… Mấy
món ăn vừa để xuống, mọi người ngửi mùi vị kia, nhìn màu sắc kia cũng
nhịn không được chảy nước miếng.
Thẩm Dũng ở một bên nhìn, cũng trợn to hai mắt nuốt nước bọt, thật là thơm a!
Phương Nhất Chước đi ra, nói: “Đều nếm thử đi, xem ăn ngon hay không thể ăn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, chưởng quầy ý bảo tiểu nhị ăn trước, tiểu nhị
rút đôi đũa, kẹp lên một miếng lươn thả vào trong miệng, nhai hai cái,
ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người ở một bên hỏi hắn: “Này, có ăn được hay không?”
Tiểu nhị không nói chuyện, tìm kiếm cái ghế ngồi xuống, nhanh tay nhanh chân đem mấy món ăn còn lại tất cả đều gắp một đũa lớn nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa gật đầu, chưởng quầy gấp gáp hỏi hắn: “Ai, đến tột cùng có ăn được hay không?”
Tiểu nhị nuốt xuống món ăn trong miệng, nói: “Cho một chén cơm được không?”
Chưởng quầy bị hắn làm tức chết, đoạt lấy chiếc đũa ăn một miếng, cũng chạy đi tìm cơm. Những thực khách khác cũng nhịn không được, ba chân bốn cẳng
đi lên gắp thức ăn, ăn sau rối rít sợ hãi than: “Ăn ngon! Ăn ngon thật,
chưởng quầy, cho ta thêm một phần món ăn này!”
Cổ Đại Hoa đầu
bếp có chút không tin, hắn đoạt lấy một đôi đũa gắp một miếng dưa Ha-Mi
xào tôm bóc vỏ… Cảm thấy dưa Ha-Mi hương giòn ngọt, tôm bóc vỏ mềm mại
thuận miệng… Mấu chốt là vị ngọt này đến từ bên trong thịt tôm, nhưng
mùi thịt tôm một chút cũng không có đi ra ngoài…
“Tuyệt diệu! Tuyệt diệu a!” Cổ Đại Hoa không nhịn được liền hô lên.
Thẩm Dũng ở một bên thấy được, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Ai, lão Cổ, dập đầu nhận sai đi thôi!”
Cổ Đại Hoa sửng sốt, liếc nhìn chưởng quầy chỉ thấy hắn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, nhìn trời làm bộ không nhìn thấy hắn.
Cổ đầu bếp bất đắc dĩ, hướng Thẩm Dũng quỳ xuống, dập đầu: “Thẩm gia gia, ta chịu phục.”
Thẩm Dũng đã cảm thấy tâm tình khoan khoái, so với đánh người còn thống
khoái hơn, những người này, bình thường thấy hắn nếu không phải là xuy
râu trợn mắt, thì cũng là liếc mắt xem thường.. Hôm nay thật thống
khoái!
Phương Nhất Chước chạy ra, thấy Cổ Đại Hoa dập đầu nhận
thua, liền nói, “Đứng lên đi, nhận sai là được, ta nói cho các ngươi
biết, sau này không cho phép sau lưng phu quân ta nói hắn là ác bá, hắn
là người tốt.”
Thẩm Dũng ngẩn người, những người khác cũng ngẩn
người, sau đó, tất cả mọi người cười tản đi, Phương Nhất Chước thấy mọi
người nhìn mình giống như là đang nhìn một kẻ ngu ngốc, có chút buồn
bực, quay đầu lại nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng vẻ mặt cũng có chút
phức tạp, thở dài miệng nói: “Ngươi đừng phí sức lực, ta cũng đã làm ác
bá mười mấy năm, ngươi xào vài món thức ăn đã muốn nói ta là người tốt
sao?”
Phương Nhất Chước nghe xong, tức giận bất bình: “Bọn họ đổ oan cho ngươi, ngươi tại sao không nói?!”
Thẩm Dũng cảm thấy buồn cười: “Người nào đổ oan ta? Ta chính là ác bá.”
Phương Nhất Chước tức giận, bỏ cái muỗng xuống, nói: “Hôm nay không cho phép ngươi ăn cơm, trở về quỳ cái bàn xát!”
“Hmm?” Thẩm Dũng trợn to hai mắt, nhìn Phương Nhất Chước, “Ngươi…”
“Ta cái gì?!” Phương Nhất Chước một phen níu lấy cổ áo của hắn túm về Thẩm phủ.
Thẩm Nhất Bác mới vừa giải quyết xong xuôi công vụ trở về phòng, đã nghe đã có hạ nhân chạy tới: “Khó lường a, lão gia!”
“Tại sao?” Thẩm Nhất Bác lao ra hỏi, trong lòng tự nhủ sẽ không phải là Thẩm Dũng vừa ở trên đường gây chuyện đi.
“Ngài mau đi Từ Đường xem một chút đi!” Hạ nhân nói: “Thiếu phu nhân dùng gia pháp với thiếu gia!”
Chương 4: Dưa Ha Mi* xào tôm và quỳ Từ Đường
*Dưa ha mi: dưa vàng.
Thẩm Dũng đi trên phố vẫn mơ màng không hiểu được, trong lòng cũng có chút
buồn bực, làm sao thoáng cái lại có thể đọc thuộc hết xuất sư biểu kia?
Tâm tình của Phương Nhất Chước lại rất tốt, vị hôn phu của nàng cũn