
một nhà khá giả, đầu thai đi!”
Nói
xong, Phương Nhất Chước đứng lên, vỗ vỗ váy, nghĩ … Buổi sáng mỗi ngày
cha đều tương đối thanh tỉnh, buổi trưa khi uống rượu sẽ lập tức trở nên hồ đồ, lúc này cha rất dễ gạt gẫm a. Nghĩ xong, tâm tình vui vẻ ngồi
xuống, chuẩn bị lập gia đình.
—————-
“Thiếu gia, thay quần áo đi, tiếng kèn Xô-na nghe thấy được, kiệu hoa đã rất gần rồi!”
Trong nha môn của Tri phủ, một thiếu niên cầm bộ hỉ phục màu đỏ đuổi theo một người trẻ tuổi, “Ngài phải đi ra ngoài đón tân nương tử a!”
Người tuổi trẻ kia mặc một thân đen, tóc tùy ý ghim lại, tướng mạo cũng không tệ, tuấn mi lãng mục, chẳng qua là mang theo vài phần vô lại, ánh mắt
hung hãn chút ít. Hắn nhíu mày nói, “Đón cái gì? Muốn kết hôn thì chính
ngươi cưới đi.”
“Vô liêm sỉ!” Lúc này, bên ngoài sân truyền đến một tiếng quát lớn.
Thẩm tri phủ đi đến, hai tay chắp sau lưng, trách cứ Thẩm Dũng, “Phương Dao
vừa là tài nữ vừa là mỹ nữ số một số hai, cưới được nàng phúc phận của
ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì?”
Thẩm Dũng thấy Thẩm Nhất Bác
thì có chút sợ hãi, không dám cãi lại, nhưng trong lòng vẫn không cam
lòng, xoay mặt nhìn nơi khác, nói: “Ta chưa gặp lần nào, làm sao biết
tốt hay không tốt.”
“Tốt hay không đối với ngươi cũng là quá đủ!” Thẩm Nhất Bác lạnh lùng nói, “Ngươi nói ngươi còn xứng đáng với cô nương nào?”
Thẩm Dũng không nói gì, cười lạnh một tiếng.
“Đi ra ngoài đón tân nương thật tốt cho ta, từ nay về sau, không cho phép
làm xằng làm bậy nữa, nghe được không?” Thẩm Nhất Bác rống xong, vung
tay, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Dũng nhẫn nại chịu đựng, tiểu thư đồng bên cạnh đi tới, nói: “Thiếu gia… Hỉ phục.”
Thẩm Dũng đón lấy, mặc lên người, nhỏ giọng nói thầm: “Tốt, ngươi không phải là tài nữ sao, Lão Tử hù chết ngươi!”
“Thiếu gia… Người muốn làm gì a?” Thư đồng nóng nảy, thấy Thẩm Dũng chạy, liền đuổi theo sau.
“Ngươi đừng xen vào!” Thẩm Dũng chạy tới phía sau phòng bếp, đào xới một lúc
trên mặt đất, không bao lâu liền bắt được một con chuột nhỏ.
“Thiếu gia, không tốt đâu!” Thư đồng gấp gáp, Thẩm Dũng trừng hắn một cái,
nói: “Ngươi ít lải nhải đi, dám lắm mồm nói ra, ta cắt tai ngươi nhắm
rượu!”
Thư đồng cả kinh che lỗ tai, nhìn Thẩm Dũng đem con chuột giấu ở trong tay áo, sải bước đi ra ngoài, nghênh đón tân nương của
hắn. Thẩm Dũng đắc ý, thật muốn nhìn tiểu nương tử nũng nịu, khi thấy
con chuột sẽ trở thành hình dáng gì nữa! Càng nghĩ càng thống khoái.
…
Cỗ kiệu đã gần đến nơi, nên tân lang ra cửa đón tân nương.
Thẩm Dũng một thân hồng y đứng ở trước cửa, vẻ mặt không thoải mái.
Phương Nhất Chước đã sớm xuyên thấu qua khe hở của màn kiệu lặng lẽ nhìn,
trong lòng tự nhủ… Gì? Đây chính là Thẩm Dũng sao? Rất tuấn tú lịch sự,
tại sao lại bị người người ghét bỏ đến thế?
Cỗ kiệu dừng lại,
thực hiện một số nghi thức không thể thiếu, Thẩm Dũng cũng không quan
tâm, theo những bà mối ngoài cửa hành hạ, rốt cục để kết thúc buổi lễ,
hắn phải tự mình vào trong kiệu đón tân nương, Thẩm Dũng nhếch lên khóe
miệng, cười.
Phương Nhất Chước chỉ thấy rèm kiệu được nhẹ nhàng
nâng lên một chút, một bàn tay duỗi vào bên trong. Nàng vừa định đưa tay tiếp, lại thấy tay kia lật lại…Trong bàn tay, có một con chuột nhỏ xám
xịt, đang co rúc ở trong lòng bàn tay kia, đáng thương hướng lên nhìn
mình.
Phương Nhất Chước hơi sửng sốt, sau đó nhếch lên lông mày
—— khó trách gọi tiểu ác bá, còn chưa thấy mặt đã nghĩ lấy chuột dọa
người?! Nàng lắc đầu, trước kia ở rừng sâu núi thẳm sói ác, hổ, báo đều
gặp qua, còn sợ con chuột nhỏ này? Nghĩ xong liền xoay tay đem chuột nhỏ kia nhấc lên thấy chuột nhỏ kêu chít chít, Phương Nhất Chước sờ sờ bên
trong lấy ra một ít bánh Phù Dung cho nó ngậm, đặt ở trên mặt đất.
Chuột nhỏ gặm bánh Phù Dung, giương mắt nhìn Phương Nhất Chước một chút.
Phương Nhất Chước cười một tiếng, đối với nó nháy mắt mấy cái.
Thẩm Dũng ở bên ngoài chờ, trái chờ không thấy bên trong kêu, phải chờ cũng
không thấy bên trong khóc, liền thấy buồn bực, trong lòng tự nhủ, cô
nương này chẳng lẽ là người câm? Hay là ánh mắt không tốt… Hoặc là một
con mèo?!=)) Chịu anh
Cảm thấy có cái gì không đúng, Thẩm Dũng vén
màn kiệu lên thò đầu vào bên trong, vừa nhìn… Chợt nghe thấy “Hây” một
tiếng… Trước mắt chợt lóa lên.
Thẩm Dũng còn không hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một cái que cời bếp cấp tốc bay ra, đập trúng trán.
————–
Phương Nhất Chước đeo thùng, chậm rãi bước ra khỏi cửa kiệu, trên dưới đánh
giá một chút Thẩm Dũng, cảm thấy lang quân tương lai này cũng không tệ
lắm, liền bắt lấy tay hắn, nói: “Ai, đi thôi!”
Thẩm Dũng xoa xoa trên ót, vẻ mặt kinh hãi nhìn Phương Nhất Chước, tân nương này trên đầu khăn voan chỉ che nửa khuôn mặt… Nhìn không khó coi, cũng không phải là mỹ nhân số một số hai gì, có điều đôi mắt rất lớn.
“Đi thôi!” Phương Nhất Chước dùng sức lôi kéo hắn: “Thất thần cái gì?” Nói xong, kéo Thẩm Dũng còn đang mơ mộng đi vào nhà.
Bọn hạ nhân trước cửa hai mặt nhìn nhau, bà mối lại có chút buồn bực, tân
nương này làm sao thành thân còn mang theo que cời bếp? Tò mò đưa tay
v