
ang cơm, gà rừng cách thuỷ hạt dẻ, cháo gà, gạo rang thịt cua;
Ba món nữa: bánh khoai lang tròn, bánh màn thầu, canh tôm sò biển;
Bốn món cuối: củ cải xào, cá mè đậu phụ, cải củ nấu canh, chim hưu lưu nướng.
P/s: Đúng là phiền phức ಸ_ಸ
“Thế nào tiểu Đông Đông?” Phương Nhất Chước sau khi kể tên, liền quay sang
hỏi Mạc Đông Đông vẫn còn há to miệng, “Ngươi có nguyện ý ăn bữa cơm này hay không?”
Mạc Đông Đông sửng sốt chốc lát, vẻ mặt cầu xin kéo ghế ngồi xuống, nói: “Ai nha, ta mặc kệ, dù sao cũng là sư phụ phân
phó, ta chỉ biết làm theo… mặc kệ, ta muốn ăn!”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, Phương Nhất Chước lấy ra vài món ăn nữa, nói: “Thơ này còn một câu.”
Mạc Đông Đông ngây ngô nhìn một chút, hỏi: “Gì?”
Phương Nhất Chước cười, nói: “(Thố lưu) đái (ngư), chước (hải sản), phổ (nhị)
ngọc (mễ cao), bạch (thái đôn) lạnh (phấn), (hồng muộn) sư (tử đầu) ——
đái chước phổ ngọc bạch lạnh sư*.”
*Tên câu thơ: Ngọc thô chưa mài đợi bái thầy giỏi.
Tên các món ăn: Canh cá chua, hải sản nướng, bánh bột lọc, bánh phở nhúng dấm.
“Ha ha ha…”
Phương Nhất Chước vừa dứt lời, chợt nghe trên nóc nhà có người cười ha ha,
thanh âm to trung khí mười phần. Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ngửa
mặt lên nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà có một lão đầu béo, trong tay phe
phẩy quạt hương bồ, liên tục gật đầu: “Khá lắm, ngọc thô chưa mài đợi
bái thầy giỏi!” Mạc Phàm Đường bị yến tiệc phiền phức của Phương
Nhất Chước bức lộ diện, đồng thời cũng sảng khoái đáp ứng thu Thẩm Dũng
làm đồ đệ.
Mọi người ngồi xuống, Phương Nhất Chước để Thẩm Dũng
dâng trà bái sư, Mạc Phàm Đường sau khi tiếp nhận uống xong, rốt cuộc
cũng hoàn thành lễ bái sư.
Từ nay về sau, Thẩm Dũng mỗi ngày sẽ
ăn cơm chiều thật sớm, sau đó đến chỗ này của Mạc Phàm Đường, buổi tối
luyện công, luyện xong ngủ ba canh giờ, sáng sớm hôm sau lại quay về
Thẩm phủ, như vậy sẽ không làm mất thời gian, bắt đầu từ ngày hôm nay.
Tất cả mọi người nghĩ sắp xếp như thế tốt nhất, hoan hỉ vui mừng ngồi xuống ăn cơm.
Tay nghề Phương Nhất Chước tuyệt hảo, Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường thoải mái ăn uống một trận, đến khi no căng.
Sau khi ăn xong, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, nói nên trở về nhà cùng
cha mẹ nói một tiếng, sau đó thu xếp vài thứ, thời điểm ăn xong cơm tối
sẽ quay lại. Thấy Mạc Phàm Đường cùng Mạc Đông Đông nhìn chằm chằm mình, bốn con liên tục nhấp nháy, Phương Nhất Chước cười cười nói: “Ta sẽ đến làm cơm tối cho các ngươi.”
Mạc Đông Đông cùng Mạc Phàm Đường gật đầu lia lịa.
Thẩm Dũng bất đắc dĩ, lại là hai cái thùng cơm… Có điều đặt vào tay Phương
Nhất Chước, ai ai cũng có thể trở thành thùng cơm thì phải.
Rời
khỏi chỗ của Mạc Phàm Đường, hai người chậm rãi trở về nhà, Thẩm Dũng
thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, thấy tâm tình nàng
dường như rất tốt, trên mặt còn có ý cười, hơn nữa khuôn mặt vốn đã
trắng, hai mắt cũng lớn, tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh
thành, thế nhưng đuôi lông mày khóe mắt rất dễ nhìn, nhất là đôi mắt.
Thẩm Dũng lén lút nhìn Phương Nhất Chước, bị nàng phát hiện, liền hỏi: “Làm sao vậy tướng công?”
“Không.” Thẩm Dũng vội vàng thu hồi ánh mắt, đưa tay gãi gãi quai hàm, nhỏ giọng nói thầm một câu: “À… Lần này, ít nhiều cũng nhờ ngươi.”
Phương Nhất Chước nghe xong, khẽ cười, nói: “Tướng công khách khí với ta làm gì.”
Thẩm Dũng nhìn nàng một chút, nghĩ qua vài ngày nữa…sẽ mua thêm cho nàng vài thứ tốt, để nàng vui vẻ một chút.
Hai người về tới phủ nha, cùng Thẩm Nhất Bác nói qua một tiếng, Thẩm Dũng
cũng không tỉ mỉ kể lại, chỉ là nói chính mình đã nhận Mạc Phàm Đường
làm sư phụ, sau đó mỗi ngày buổi tối sẽ đi đến chỗ hắn luyện võ công.
Thẩm Nhất Bác gật đầu, Thẩm Kiệt lại hơi buồn bực, chờ Thẩm Dũng đi rồi, hắn mới cảm khái nói: “Thiếu gia thật giỏi a, ta chí ít cũng bị sư phụ lăn
qua lăn lại gần nửa tháng mới được thu nhận, không nghĩ tới thiếu gia
lại được hắn thu nhận nhanh như vậy.
Thẩm Nhất Bác chỉ cười
cười, không nói thêm gì, nhưng thật ra khi nhìn bộ dạng của Thẩm Dũng
bước ra ngoài, hắn có chút giật mình —— tiểu tử này, thời điểm bước đi
trong ngực hiên ngang lên không ít, người cũng trầm ổn hơn trước, không
phải là đã thông suốt rồi chứ?
Buổi chiều, Phương Nhất Chước bắt Thẩm Dũng trở về phòng ngủ.
Thẩm Dũng bất đắc dĩ, “Ban ngày ban mặt, ngủ thế nào được?”
“Không được!” Phương Nhất Chước chăm chú nói, “Buổi tối ngươi còn phải thức đêm, bây giờ nhất định phải ngủ ngon!”
Thẩm Dũng không thể làm gì khác hơn là nằm vật xuống giường, để cho Phương Nhất Chước đắp chăn lên người.
Phương Nhất Chước nghĩ bỏ xuống mành liền rời đi, lại bị Thẩm Dũng đột nhiên
kéo tay lại, nói: “Nương tử, ngươi theo ta đi ngủ đi?”
Mặt Phương Nhất Chước đỏ lên, “Lớn như vậy người còn muốn có người ngủ cùng?”
Thẩm Dũng trở mình, tạo ra một khoảng trống trên giường, vỗ vỗ sang nhìn về phía nàng ý bảo nằm xuống.
Phương Nhất Chước ngồi xuống giúp hắn cởi bỏ dây cột tóc trên đầu xuống, nói: “Mình ngươi ngủ, ta đi chuẩn bị đồ ăn.”
“Ta cũng đi!” Thẩm Dũng muốn ngồi dậy, Phươn