
hiều.”
“Gánh
hát là thay phiên sao?” Phương Nhất Chước dường như bất ngờ: “Biểu diễn
trong rạp hát Cát Tường, không phải là người của rạp hát nuôi sao?”
“Làm sao có thể.” Thẩm Dũng cười nói, “Tài năng cả đời của một người sao có
thể chỉ xướng vài đoạn kịch chứ? Hơn nữa, nếu chỉ nhìn ở một góc, con
người trong một đoạn thời gian sẽ nhàm chán. Cho nên nói gánh hát phần
lớn đều chỉ biết một hai khúc nhạc, sau đó đi tới đi lui giữa các châu
huyện để biểu diễn, một năm sau nghiên cứu được khúc hát mới thì lại đi
lại từ đầu… Như vậy mọi người mới cảm thấy mới mẻ, gánh hát cũng có thể
kiếm được nhiều tiền.”
“À.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Thì ra là như vậy.”
“Nha đầu, ngươi có biết hát hay không?” Thẩm Dũng đột nhiên nghĩ tới, hỏi
Phương Nhất Chước, “Mẹ ngươi ít nhiều cũng sẽ biết ca chứ?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước cũng không lưu tâm, gật đầu, “Mẹ ta hát khúc Côn Sơn
rất hay, ta cũng biết vài câu… Vị hôn phu ngồi ở phòng tân hôn, thiếu nữ đẹp phủ khăn hồng. Nhẹn nhàng vén khăn mỏng, tranh hoa điểu tú song
song.” Nói xong, liền bắt đầu cất lên một điệu hát dân gian.
Thẩm Dũng bật cười, “Tiểu cô nương như ngươi, thanh âm non nớt thế sao lại xướng vai một lão bà?”
Phương Nhất Chước cười cười, “Ừ… Không biết, mẹ ta thích xướng vai lão bà như
vậy, nói là ca cơ xinh đẹp nhiều ít đều có chút ngốc ngếch.”
Thẩm Dũng nghe nàng nói bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi: “Tại sao ngươi
không theo mẹ ngươi học hát nhiều một chút? Nữ tử học xướng khúc so với
học nấu ăn vẫn dễ dàng hơn đi?”
Phương Nhất Chước lắc đầu, “Ừ…
Mẹ ta kể, trong cuộc sống khổ nhất chính là hai loại người, một người là câu lan hí viên (diễn kịch), còn một là ca xướng trong thanh lâu, khổ
cực không nói, còn bị người ta khinh rẻ, đặc biệt là nữ tử, nhục nhã vô
cùng. Nữ tử xấu xí một chút số mệnh vẫn còn tốt hơn.”
Thẩm Dũng nghe xong, đưa tay sờ sờ đầu Phương Nhất Chước.
“A… Tóc rối!” Phương Nhất Chước vội vàng đưa tay bảo vệ tóc, cẩn thận đem trâm cài cắm lại.
Thẩm Dũng cười xấu xa, “Ngươi không phải nói nữ tử xấu một chút mệnh sẽ tốt hơn sao, thế nào còn để ý vẻ ngoài như thế?”
Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn hắn một cái, làm ra vẻ hung hăng.
Thẩm Dũng lại bày ra bộ mặt cười cười cho nàng xem.
Tới cửa rạp hát Cát Tường, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nhạc
cổ, còn có tiếng trầm trồ khen ngợi, xem ra là có gánh hát đang xướng
khúc.
“Nghe không giống như là từ khúc (ca khúc có lời), dường
như là tiếng trống đánh.” Phương Nhất Chước nắm lấy tay Thẩm Dũng đi vào cửa, liền có người ra tiếp đón, là tiểu nhị của rạp hát: “Ai u, đây
không phải là Thẩm thiếu gia sao, lão Cửu không có tới ư? Vị này chính
là Thiếu phu nhân đúng không?”
Phương Nhất Chước cười cười, nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng chỉ sợ tiểu nhị này nhiều lời đem chuyện quá khứ của hắn nói ra,
liền vội vàng hỏi sang chuyện khác: “Này, bên trong hát cái gì?”
“À, đây là người của hội quán Phượng Tường biểu diễn xiếc, thiếu gia muốn xem sao? Vẫn còn chỗ.”
“Gánh xiếc không ở ngoài đường biểu diễn, vào bên trong rạp hát làm gì?” Thẩm Dũng hơi có chút bất ngờ.
“Gần đây trên đường không yên ổn, gánh xiếc đoàn hát cũng không dám đi.”
Tiểu nhị thở dài, nói: “Quán chủ của Phượng Tường hội quán cùng chưởng
quỹ chúng ta vốn là bằng hữu, cho nên liền mượn rạp hát để diễn.”
“Trên đường vì sao không yên ổn?” Thẩm Dũng khó hiểu hỏi.
“Các vị không biết sao?” Tiểu nhị có chút bất ngờ, nói: “Vụ việc hàng loạt
tiểu hài tử mất tích, rất nhiều đều là bởi vì cùng người lớn đi trên
đường, thấy gánh hát liền ghé vào xem vui… Sau đó người lớn coi quản
không chặt liền thất lạc. Cuối cùng những người lớn kia không có chỗ
trút cơn giận liền tìm gánh hát đòi lấy mạng… Cho nên nhiều gánh hát gần đây đều lăn lộn không nổi nữa.”
“Có chuyện bực này sao?” Thẩm
Dũng giật mình, “Nhiều người như vậy, giữa đường lớn lại dám bắt cóc hài tử? Còn là thời điểm có người lớn đi theo?”
“Đúng thế, cho nên
mới nói thói đời càng ngày càng tệ, có hài tử nghìn vạn lần không nên
mang ra khỏi nhà!” Tiểu nhị lắc đầu thở dài.
“Chúng ta có đi xem nữa hay không?” Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng nhăn mặt, nói: “Xiếc cũng không có gì hay, hơn nữa xem xiếc đại
thể là nam nhân thô lỗ, đi thôi, chúng ta đi chỗ khác hỏi thăm tiếp?”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, cùng Thẩm Dũng đi ra khỏi rạp hát, vừa định
đi về phía trước lại thấy một đội nha dịch bước đi vội vã, dẫn đầu đúng
là Thẩm Kiệt, phía sau còn có rất nhiều bách tính đi theo xem náo nhiệt.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau, kéo một đại thúc đang vội vã lại hỏi: “Đại thúc, đi đâu vậy?”
“Tìm được thi thể!” Đại thúc kia nói, “Nghe nói là hai nữ hài tử mười ba tuổi.” Nói xong, vội vã chạy đi.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều cau mày.
“Lần đầu nghe nói có người chết.” Thẩm Dũng có chút khó hiểu, hỏi: “Các châu huyện khác cũng có chuyện tiểu hài tử bị bắt cóc. Thế nhưng tiểu hài tử bị bắt cóc đại thể đều là bị bán đi, thế nào lại có người chết?”
“Có thể là những đứa trẻ lớn không nghe lời, còn phản kháng, cho