
tám
món ăn ở xung quanh, hợp lại thành một món lớn. Cuối cùng đem đậu múc
ra, phủ lên bên trên, sau đó đưa cho Thẩm Dũng cho lên bếp chưng.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Dũng thấy mùi thơm lạ lùng nức mũi, loại hương vị này, hắn cho tới bây giờ chưa từng được ngửi qua.
Phương Nhất Chước thấy đã được, liền cắt một chén hành thái lớn, đi tới bên
bếp, mở nắp nồi thả vào… Đảo một vòng, sau đó cười với Thẩm Dũng, “Tướng công, nếm thử đi, đậu đậu đấu tiên, đậu đả đậu!”(tên món ăn =.=)
“Ha hả… Tới vừa đúng lúc!”
Lúc này, từ bên ngoài phòng bếp, lão đạo sĩ cười cười đi đến, tiến đến chỗ lồng hấp ngửi ngửi, tấm tắc khen hai tiếng.
Phương Nhất Chước đưa qua một đôi đũa cho hắn, “Lão gia tử, nếm thử?”
“Chậm đã chậm đã.” Lão đạo khoát khoát tay, nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, ta trước tiên tặng lễ, mới có thể yên tâm thoải mái ăn!” Nói rồi, từ trong ngực móc ra một món đồ, đưa cho Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng
tiếp nhận vừa nhìn… Chỉ thấy là một vòng bạc bách toả, còn rất mới, bốn
phía là hoa hình tròn, mặt trái Cửu Hoa Sơn, chính diện là bốn chữ lớn
—— bình an hỉ nhạc.
“Đây là vòng bách toả* cho hài tử mà?” Phương Nhất Chước tiến lại gần nhìn.
Thẩm Dũng thu lại nét cười, nói: “Lão gia tử là cố tình nha, chúng ta đang chuẩn bị sinh một hài tử.”
Nói xong mặt Phương Nhất Chước đỏ ửng, lại nghe lão đầu nói, “Cái này cũng không phải cho hai ngươi.”
“Vậy ngươi tặng ta làm cái gì?” Thẩm Dũng không giải thích được.
Lão đạo hắc hắc cười, duỗi tay lấy từ trong nồi ra một miếng thịt gà nhét
vào miệng, vẻ mặt khen ngon, nói: “Bách tỏa này, có thể liên quan đến vụ án mạng người.”
*Vòng bách toả: Thường là vòng bạc hay vòng
ngọc, cho trẻ con đeo để cầu bình an và may mắn, vòng này thường có dạng hình chiếc khoá nên thường có các loại: trường mệnh toả (khoá sống
lâu), tiêu tai toả (khoá trừ tai kiếp)… “Vòng bách toả này cùng án mạng có quan hệ?” Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều giật mình, cầm vòng bạc xem xét tỉ mỉ.
“Đây… là ngân toả của ai?” Phương Nhất Chước hỏi lão đạo.
Lão đạo lại ghé vào mâm thức ăn, cầm đũa lên bắt đầu gắp, miệng không ngừng khen ngợi: “Vừa mềm lại vừa giòn, hương vị hoà quyện với nhau! Giỏi a!”
“Này, lão gia tử, nói xong hãy ăn.” Thẩm Dũng vỗ vỗ hắn: “Vòng bạc này cùng án mạng có quan hệ gì?”
Trong miệng lão đạo đều là thức ăn, xua tay nói: “Chờ một chút… Ăn no đã!”
Thẩm Dũng thấy lão đạo một mình ăn gần non nửa thức ăn cũng vội vàng cầm lên đôi đũa, cái gì cũng có thể gác lại, nhưng ăn thì không gác lại được,
nếu không thật có lỗi với nương tử của hắn.
Phương Nhất Chước ở phía sau nhìn hai người vừa ăn vừa chạm cốc, bất đắc dĩ nói thầm một câu —— hai người đều là thùng cơm.
Không bao lâu, nồi đã thấy đáy, lão đạo cũng ăn no, vừa uống nước vừa xỉa
răng. Hắn duỗi thắt lưng to bản: “Ai… Ăn đến sung sướng, cho nên mới
nói, đời người là bể khổ, có thời gian nhất định phải đối xử với bản
thân thật tốt.”
Thẩm Dũng nhìn chòm râu bạc của hắn, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ngươi cũng không phải khổ…”
Lão đạo hắn một cái
Thẩm Dũng vội vàng tránh né, lão đạo nhớn mi, nắm ngón tay chỉ hắn: “Hảo
tiểu tử, thật sự cũng có chút khả năng… Đến đây, lão đạo ngày hôm nay
luyện tập với ngươi một chút!” Nói xong, nhảy ra sân, Thẩm Dũng lập tức
đuổi theo.
Thẩm Dũng mấy ngày này chỉ là cùng Mạc Phàm Đường học võ công cơ bản nhất mà thôi, thế nhưng dựa vào thân pháp linh hoạt phản ứng nhanh nhạy của hắn cũng tránh né được quyền cước mà lão đạo đánh
tới.
Lão đạo cười nói: “Tiểu tử, phòng ngự rất ổn, xem ra là luyện kiến thức cơ bản không ít.”
Thẩm Dũng đắc ý, nhớn mi: “Tất nhiên…”
Còn chưa dứt lời, lão đạo thấp người một cước quét tới: “Cùng cao thủ so chiêu còn dám phân tâm? Chú ý!”
Thẩm Dũng kinh ngạc nhảy lên, mắt thấy không tránh khỏi, hắn cũng nhanh trí, lật nghiêng người một cái, hai tay nắm hình quả đấm chống xuống đất trở mình tới một bên, hai chân còn chưa có chạm đất, linh cơ khẽ động, liền dẫm lên chân kia của lão đạo.
“Được!” Lão đạo gật đầu, “Đủ linh hoạt!” Hắn nhân thể duỗi đầu ngón chân ra, Thẩm Dũng mắt thấy muốn đạp
lên, suy nghĩ lại cảm thấy không đúng! Lão đạo hẳn là có mai phục gì,
liền tách hai chân ra, dẫm lên đầu ngón chân của lão đầu, vừa mới đứng
vững, một chân của Thẩm Dũng lại bị trúng một cước của lão đạo.
Lão đạo ha ha vừa cười vừa thu lại thế, một tay ngăn trở cước chân phải của Thẩm Dũng, chân thuận tiện lùi về sau tránh đi đòn tấn công.
Hai chân của Thẩm Dũng, một đá vào hòn đá giả, một bị lão đạo bắt lấy, chỉ
cần lão đạo buông tay sẽ ngã ngửa mặt lên trời. Thẩm Dũng cảm thấy có
chút không cam lòng, vừa quay trở về hình dạng ban đầu liền chạy đến ôm
lấy cổ lão đạo từ phía sau.
Lão đạo đi phía trước buông lỏng
nghiêng người, Thẩm Dũng nhân cơ hội điều tức lại hơi thở, hai tay đưa
ra sau lưng, chống lấy thân thể, chân còn lại phi ra đạp lão đạo một
cái.
Lão đạo cúi người, cho nên đầu gối không thẳng, một cước
lần này của Thẩm Dũng, lão đầu cũng không có cách nào tránh khỏi, không
thể làm gì khác hơn là dùng hai tay ngăn cản, Thẩm Dũng nhân cơ hội