
a Phương Nhất Chước hơn nữa người này lai lịch không rõ ràng.
Nếu như đem ngân tỏa đưa cho cha hắn, vạn nhất cha hoài nghi lão đầu thì sao? Cho nên không đưa ra.
Thẩm Nhất Bác lại vẫn chăm chú nghĩ
đến điều Thẩm Dũng vừa nói, chính xác… Đây là một đầu mối quan trọng,
cho nên quay sang nói với Thẩm Kiệt, “Lập tức dẫn người, đi đến các cửa
hàng trang sức vàng bạc, nhìn xem vài ngày nay có người đem ngân tỏa
hoặc những vòng trang sức của hài tử đến hay không! Phải kiểm tra tỉ mỉ, nếu như không thấy, lại đi đến các cửa hàng khác tìm!”
“Tuân lệnh!” Thẩm Kiệt xoay người đi, không quên nói, “Lão gia, lát nữa Thiếu phu nhân nấu cơm xong…”
“Được rồi, sẽ sai người đưa đến cho ngươi.” Thẩm Nhất Bác bất đắc dĩ, Thẩm
Kiệt trước đây phá án đều chỉ cần vài chiếc bánh màn thầu khô, bây giờ
đã bị Phương Nhất Chước nuôi thành quen.
Thẩm Kiệt đi khỏi,
trong viện chỉ còn lại có Thẩm Dũng cùng Thẩm Nhất Bác, hai cha con đứng cách nhau xa, cũng không nói lời nào.
Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu
cẩn thận quan sát Thẩm Dũng một chút, có chút không ngờ… Là lâu không
gặp hay là chính mình lâu lắm không nhìn kỹ hắn? Cảm thấy vóc dáng Thẩm
Dũng tựa hồ cao lên không ít, người cũng xốc vác lên nhiều.
Lúc này, bên trong phòng bếp đã truyền ra hương vị của thức ăn.
Phương Nhất Chước nghĩ nha dịch trong phủ khẳng định đều đều bận rộn phá án,
chưa kịp ăn gì, cho nên cố ý làm nhiều để mọi người có thể ăn no, có ăn
no mới có sức phá ăn.
Đầu tiên, nàng làm lá sen bọc bánh bao
nhân thịt, đem lá sen rửa sạch, chân giò sau khi hầm chín, dùng dao lọc
lấy thịt, cắt miếng, cho vào trong lá sen đặt lên nồi cách thuỷ. Rồi
nhào bột để làm bánh bao.
Trong viện, Thẩm Nhất Bác bị hương
thơm khiến cho chịu không nổi, liền nói với Thẩm Dũng, “Ừ… Ta đi xem thi thể mới được khiêng tới.”
“Là thi thể của hai nha đầu hơn mười tuổi sao?” Thẩm Dũng hỏi.
Thẩm Nhất Bác gật đầu, đi được một chút, quay đầu lại hỏi Thẩm Dũng, “Ngươi có đi không?”
Thẩm Dũng có chút bất ngờ nhìn Thẩm Nhất Bác, lập tức gật đầu, chạy tới,
theo Thẩm Nhất Bác cùng đi đến phòng khám nghiệm tử thi. Khi đi đến cửa
viện, Thẩm Dũng quay đầu lại, chỉ thấy Phương Nhất Chước đang ghé vào
cửa sổ cười tủm tỉm, nắm tay hướng về phía hắn.
Thẩm Dũng lắc lắc đầu, nhịn không được cười khẽ.
Rất nhanh, bánh bao được rồi, thịt cũng chín tới.
Phương Nhất Chước liền gọi Liên Nhi cùng Tiểu Thạch tới, phân công cho cho hai tiểu nha đầu, một người đem bánh bao trong nồi lấy ra, một người đem
thịt, trứng và hành thái nhét vào giữa bánh, sau khi làm xong, liền đem
ra bên ngoài cho mọi người.
Bọn nha dịch rốt cục cũng có cái ăn, sau khi ăn một miếng, vui mừng cảm động chỉ thiếu chưa tung hô Thiếu phu nhân muôn năm.
Sau đó, Phương Nhất Chước còn làm bánh đậu, mỳ thịt bò trứng, bánh màn thầu bí đỏ, cơm trứng thịt khô, miến trứng gà, bánh đậu đỏ đậu xanh.
Mọi người được ăn no căng, còn có thể tùy thân mang theo, Phương Nhất Chước để Liên Nhi cùng Tiểu Thạch, dùng lá sen bao lại cho mỗi nha dịch mang
theo một phần bên người, lúc đói bụng có thể ăn.
…
Thẩm Nhất Bác ngồi ở trong sân ăn bánh, vừa chỉ chỉ phòng khám nghiệm tử thi, vừa hỏi Thẩm Dũng, “Xem qua thi thể chưa?”
Thẩm Dũng lắc đầu.
Thẩm Nhất Bác cắn một miếng bánh đậu, nói: “Chính mình vào xem đi, tôn kính
một chút, lát nữa đi ra nói với ta, xem có chỗ nào không bình thường.”
“Được.” Thẩm Dũng đi tới cửa, ở bên ngoài cánh cửa của phòng khám nghiệm tử thi cung kính vái một vái, sau đó nâng lên vạt áo, bước qua cánh cửa đi vào bên trong.
*Đường bất súy: một loại bánh làm từ gạo nếp nhân đường với lạc và mè.
Sau khi Thẩm Dũng vào phòng khám nghiệm tử thi, hiện ra trước mắt là hai cổ thi thể đặt trên tấm ván. Đúng là nữ nhân đều già hơn tuổi, nữ hài tử
mới mười ba mười bốn tuổi, nhìn cũng đã lớn rồi. Thẩm Dũng đột nhiên
nghĩ đến, mấy tiểu hài tử mười ba mười bốn tuổi này, cùng với Phương
Nhất Chước không khác biệt lắm, ngực lập tức cảm thấy khó chịu, người
lớn trong nhà chắc hẳn sẽ rất thương tâm.
Thẩm Nhất Bác ở ghế đá bên ngoài cửa ngồi, cầm trong tay một khối bánh, nhìn chằm chằm biểu
tình của Thẩm Dũng, giật mình đến độ quên ăn. Hắn chưa từng thấy trên
mặt Thẩm Dũng lộ ra loại thần tình như thế, tiểu tử này cư nhiên nhìn
chằm chằm thi thể lại toát ra vẻ bi thương đến thế, thực sự trưởng thành rồi phải không?
Bởi vì hai cổ thi thể được phát hiện ở trên bãi sông, bị ngâm nước, nên cơ thể nở ra trắng bệch, thoạt nhìn có chút dọa người. Trên người cũng không biết bởi vì sao đều là nốt ban đỏ, tóc rất ướt, bên trên còn có nước bùn…
Thẩm Dũng cảm thấy không thể nhìn tiếp được, may là vừa rồi đã ăn cơm, nếu không đoán chừng lát nữa thấy cơm sẽ ói ra.
Nghĩ đến cha hắn còn đang ở bên ngoài kia ăn bánh, trong lòng Thẩm Dũng cũng có chút kính phục, ưỡn ngực, tự nói: nam tử hán đại trượng phu, chỉ là
thấy xác chết sao có thể sợ hãi thành dạng này?!
Lúc này, từ bên ngoài một hán tử tráng kiện tuổi tầm hơn năm mươi vội vã đi tới, mặc áo choàng của thư sinh, có điều người thoạt nhìn không có chút nhã nhặn
nào, hắn đi tới,