
đau.
Phượng Triêu Hoa bất ngờ ôm lấy ngực, nhíu chặt mày,
thầm nói nhỏ: “Rốt cuộc y là ai? Tại sao phải đau lòng? Ta và y rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao y lại ở đây? Tại sao ta cũng ở đây? Hơn nữa, còn là lúc đang tắm rửa.”
Phượng Triêu Hoa không tự chủ được bắt đầu cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không thể ghép các mảnh trí nhớ rời rạc lại được mà chỉ đổi lấy đau đớn.
Dường như Phượng Triêu
Hoa muốn phát tiết, mà hình như lại muốn khắc chế, cho nên dùng tay nắm
thật chặc thanh bồn tắm, môi dần dần tái nhợt.
Trên thành bồn tắm làm bằng gỗ đã xuất hiện mười nốt ngón tay bập sâu vào hơn nữa vẫn tiếp tục sâu hơn, cho đến khi xuất hiện vết máu.
Phượng Triêu Hoa
buông tay ra, thất bại buông thõng hai cánh tay xuống, sự quật cường
trong mắt đã rút đi, chỉ còn lại một mảnh mờ mịt.
Bỗng một giọt
nước mắt ấm áp rơi trên nền đất, tiếng rơi tý tách cực kỳ vang dội trong căn phòng yên lặng, đánh thức Phượng Triêu Hoa đang gần như suy sụp.
Hàng lông mi dài xinh đẹp run rẩy, làm tan giọt nước mắt đọng bên khóe
mi.
Phượng Triêu Hoa lấy mu bàn tay lau nước mắt đi, sau đó cầm
khăn lông lên, dùng tốc độ nhanh nhất lau khô thân thể. Nhưng đến lúc
muốn lấy y phục mặc vào thì nàng ngây ngẩn cả người, y phục ướt nhẹp như vậy còn có thể mặc sao?
Long Liễm Thần nghe thấy tiếng nước chảy, đoán chắc nàng đã tắm xong, liền nói, “Trên giường có quần áo sạch.”
Phượng Triêu Hoa sững sờ, mất tự nhiên nói, “Cám ơn.” Nàng vẫn không thể nào
thích ứng ngay với lòng tốt của một người xa lạ được.
Ngoài cửa,
Long Liễm Thần nhếch miệng lên cười khổ, kết hợp với khuôn mặt như trái
mướp đắng lúc này của hắn lại càng khó coi. Bên trong phòng, Phượng
Triêu Hoa nhìn đống nữ trang rườm rà trên giường thì chau mày lại, do dự một chút, mở miệng hỏi, “Có quần áo nam không?”
Ngoài cửa, Long
Liễm Thần cũng chau mày, không khỏi nói thầm: nàng nhớ quần áo nam nhưng lại không nhớ ta? Chẳng lẽ trong mắt nàng, quần áo nam quan trọng hơn
ta sao?
Phượng Triêu Hoa ở trong phòng, đợi mãi mà không có câu trả
lời liền bĩu môi, có chút miễn cưỡng mặc quần áo nữ lên người. Nàng
nghĩ: sau khi ra ngoài sẽ tự mình đến Nghê Thường các lấy một bộ trang
phục nam.
Nghê Thường các? Phượng Triêu Hoa bất ngờ bắt được ba
chữ mới lóe lên trong đầu, đột nhiên mừng rỡ như điên. Nghê Thường các!
Đúng! Phải đến Nghê Thường các, nơi đó nhất định là nơi trước kia nàng
thường đến, có lẽ có thể nhớ ra chút gì đó. Phượng Triêu Hoa thu lại nụ
cười trên môi, mặt bình tĩnh mở cửa. Trong con ngươi phản chiếu lại rõ
ràng gương mặt tuấn tú có vẻ hơi gầy của Long Liễm Thần, khiến trên mặt
nàng mang theo một chút đau lòng. Vào lúc nàng còn chưa ý thức được tình huống trước mắt, đã bất ngờ thốt lên ba chữ.
“Huynh gầy quá.”
Long Liễm Thần ngẩn ra, ngay sau đó là mừng rỡ, ôm lấy Phượng Triêu Hoa vào
lòng, trong giọng nói trầm thấp toát lên sự mừng rỡ không thể diễn tả
thành lời, cùng với một chút run rẩy, “Về sau đừng đùa kiểu này nữa! Ta
không chịu nổi đâu, một phút cũng không chịu nổi.”
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, đẩy Long Liễm Thần ra, lạnh nhạt nhìn y như thể đang chờ một câu giải thích.
Long Liễm Thần không hiểu phản ứng của nàng nghĩ là sao. Sau khi mắt đối với với nàng một lúc lâu mới nghi ngờ mở miệng, “Phượng thất, đùa kiểu này
không vui chút nào, nếu như nàng muốn trừng phạt ta, vậy ta nói cho nàng biết, nàng đã làm được rồi!”
“Phượng thất.... Phượng thất....” Phượng Triêu Hoa nhỏ giọng lặp lại mấy lần, sau đó nhướng mắt hỏi, “Huynh là ai?”
Long Liễm Thần bắt đầu lo lắng, lạnh nhạt nói, “Nếu không nhớ rõ ta là ai, thì tại sao lại biết ta gầy đi?”
Thông qua sự nhắc nhở của y, lúc này Phượng Triêu Hoa mới nghĩ đến lời mình
vừa mới nói, không khỏi ảo não nhíu mày, “Ta không biết.”
Long
Liễm Thần nhìn Phượng Triêu Hoa, nàng mất trí nhớ là chuyện không thể
nghi ngờ. Đáy mắt hắn dần hiện ra đau thương nồng đậm và tự trách. Hắn
nắm chặt hai tay, cả thân thể mơ hồ run rẩy, bất ngờ tung một quyền đánh vào cửa, xuyên qua một tấm gỗ thật dầy.
Phút chốc, trên cửa xuất hiện một lỗ hổng, mà tay của hắn cũng không còn lành lặn nữ, máu tươi
đang dần dần chảy ra từ những vết rách.
“Huynh điên rồi sao?”
Phượng Triêu Hoa kinh hãi, vội vàng móc Kim Sang Dược ra giúp y băng bó, nhưng phát hiện ra trong ngực chẳng có cái gì cả, không khỏi tức giận
trách mắng, “Sao lại quên mang thuốc được!”
Long Liễm Thần cười khổ, “Cũng may là nàng còn nhớ quan tâm đến ta.” Như thế, không tính là thê thảm nhất rồi.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, ngẩn người một lát, sau đó lập tức thu hồi sự lo lắng, lạnh lùng hỏi, “Chúng ta là bằng hữu à?”
“Bằng hữu sẽ giúp nàng tắm rửa sao?” Long Liễm Thần mắt không chớp nhìn chằm
chằm Phượng Triêu Hoa, đôi mắt đen láy thâm thúy mang theo chờ đợi.
Bỗng dưng mặt Phượng Triêu Hoa đỏ bừng lên. Lúc trước không mảnh vải che
thân còn có thể trấn định tự nhiên, hiện giờ mặc quần áo vào rồi mà sao
lại bị tầm mắt nóng rực kia làm cho không dám ngẩng mặt lên.
Thật lúng túng! Phượng Triêu Hoa quay mặt đi tránh tầm mắt của y, nhưng