
ường
được một lát, Long Liễm Thần lại thấy thân hình tinh tế đầy hấp dẫn
trong nước, khiến thân thể hắn nổi lên phản ứng.
“Đáng chết!”
Long Liễm Thần nhắm mắt quay mặt đi, kìm chế dục vọng trong cơ thể, cố
gắng hết sức không nhìn xuống vẻ đẹp diễm lệ ở bên dưới, một lòng một dạ giúp Phượng Triêu Hoa tắm rửa. Nhưng cuối cùng vẫn không thể không
nhìn. Phản ứng mãnh liệt của thân thể khiến cho lý trí của hắn hoàn toàn trở nên vô dụng.
Đột nhiên, Long Liễm Thần cảm giác tay mình bị giữ chặt lại, sau đó, lại được thả ra.
Long Liễm Thần từ từ mở mắt ra. Ánh mắt của hắn bất chợt đối diện với một
đôi mắt lạnh lùng, rất lạnh, cực kỳ lạnh! Tâm hắn trùng xuống, dần chìm
vào đáy cốc. Phượng Triêu Hoa vô cùng tỉnh táo dùng khăn lông che kín ngực lại, lạnh lùng
nói, “Không cần biết ngươi là ai, tạm thời mời đi ra ngoài trước.”
Long Liễm Thần nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, trong đầu sấm đánh
đùng đoàng không ngừng, kinh ngạc nhìn Phượng Triêu Hoa, ngay cả việc
phát ra âm thanh cũng rất khó khăn.
“Còn không mau đi ra ngoài?” Phượng Triêu Hoa rất tỉnh táo, không ngượng ngùng, không tức giận, có chỉ là lạnh lùng và hờ hững.
“Nàng....nàng đừng trêu đùa ta.” Long Liễm Thần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, lòng tràn đầy hy vọng nhìn Phượng Triêu Hoa, hy vọng
giây kế tiếp nàng có thể nói với hắn đây chỉ là một trò đùa không buồn
cười chút nào.
Phượng Triêu Hoa nhíu mày, ngoài sự xa lại trong
đôi mắt còn có thêm chút nghi ngờ, nhưng vẫn lạnh nhạt, nói, “Mời đi ra
ngoài trước, ta muốn mặc y phục.”
Long Liễm Thần như thể không
nghe thấy lời Phượng Triêu Hoa nói, nắm lấy bả vai nàng, nói, “Nàng đang tức giận sao? Nàng đang tức giận, cho nên làm bộ như không biết ta, có
phải không?”
Hai vai Phượng Triêu Hoa bị y bóp đau, không vui giãy dụa, lặp lại câu “mời đi ra ngoài trước” một lần nữa
“Phượng thất”
“Đi ra ngoài.” Giọng điệu Phượng Triêu Hoa vô cùng lạnh lẽo, không có lấy một chút nhiệt độ.
Long Liễm Thần bất đắc dĩ, vừa lui về phía sau vừa nói, “Phượng thất, nàng
oán cũng được, hận cũng được, ta đều có thể chấp nhận. Nhưng đừng chọn
cách này để trêu đùa ta, ta không chịu nổi.”
Vào lúc Long Liễm
Thần mở cửa, không biết là bởi vì gió lạnh thổi vào hay do nguyên nhân
gì khác mà thân thể Phượng Triêu Hoa run bắn lên mấy cái, cả trái tim
cũng đang run rẩy.
Phượng Triêu Hoa đợi Long Liễm Thần đóng chặt cửa lại, mới để lộ ra vẻ mặt chân thật của mình: bất lực.
Phượng Triêu Hoa co người, nửa nằm ở trong bồn tắm, để nước ngập lên đến dưới
cằm, chân mày nhíu chặt lại, nghiêng đầu nhìn bố trí xung quanh, một
đống nghi vấn cũng theo đó mà tới.
Nơi này là đâu? Người đàn ông
khi nãy là ai? Tại sao khi nhìn thấy đáy mắt kìm nén đau đớn của y mình
lại đau lòng theo? Mà mình, là ai?
Là ai. Rốt cuộc là ai?
Trong đầu nàng xuất hiện từng hình ảnh vụn vặt nhanh chóng thoáng qua, nhưng không cách nào ghép lại với nhau được.
Bỗng nhiên, Phượng Triêu Hoa cảm thấy đầu bắt đầu đau âm ỷ, sau đó là đau
nhức, như thể muốn nổ tung. Càng muốn nhớ lại thì đầu càng đau. Mà không chỉ có là đầu, trái tim cũng cảm thấy đau, đau đến tan nát cõi lòng.
Phượng Triêu Hoa cúi đầu khẽ rên một tiếng, nhắm mắt lại. Nàng không cố nhớ
lại nữa, dựa đầu vào thành bồn, hưởng thụ nước nóng vỗ về và cảm giác
nhẹ nhõm hiếm hoi.
Hiếm hoi? Tại sao lại cảm thấy hiếm hoi nhỉ? Chẳng lẽ cuộc sống trước kia không hề nhẹ nhõm sao?
Tiếp theo, những đoạn trí nhớ rời rạc trong đầu bắt đâu quấy phá, như thể cố ý trêu đùa nàng, lúc ẩn lúc hiện, khiến cho người ta không bắt được,
nhìn không rõ.
“Đau…..” Phượng Triêu Hoa khẽ kêu một tiếng, ôm chặt lấy đầu, cố gắng ngăn cản nó tiếp tục bành trướng.
Rầm một tiếng, cửa bị đẩy ra! Long Liễm Thần vội vã lao vào, dừng lại cách
bồn tắm chừng một thước, muốn tới gần nhưng sợ bị nàng đuổi đi một lần
nữa. Ánh mắt xa lạ của nàng khiến cho hắn cảm thấy lo lắng.
Long
Liễm Thần cứ đứng ngây tại tại chỗ, ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người Phượng Triêu Hoa, hầu kết chậm rãi chuyển động lên xuống, đôi môi khẽ
run rẩy như thể trong lòng có hàng vạn lời muốn nói nhưng không thể mở
miệng.
Một hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa bình tĩnh lại, đau đớn
trong đầu cũng dần dần biến mất. Nàng nhướng mắt lên, nhìn Long Liễm
Thần, trong tầm mắt mang theo lạnh lùng trước sau như một, “Mời đi ra
ngoài trước, những chuyện khác chờ sau khi ta mặc quần áo tử tế rồi nói
tiếp.”
Trong nháy mắt Long Liễm Thần bỗng cảm thấy hoảng hốt. Rõ
ràng đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị sự lạnh lùng của nàng làm tổn
thương.
Long Liễm Thần kinh ngạc đưa mắt nhìn Phượng Triêu Hoa.
Hắn không muốn nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia nữa, đồng thời cũng
không muốn lừa mình dối người, rũ mắt xuống, hai hàng mi dài khẽ lay
động, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng, nhưng cũng cô đơn lạ thường:
“Được, ta ra ngoài chờ nàng.” Dứt lời, xoay người bước đi.
Khi
Phượng Triêu Hoa nhìn bóng lưng cô tịch kia cảm giác đau đớn mới và biến mất lại bất ngờ ập đến, chỉ có điều không phải đầu nàng đau mà là tim
nàng