
đế kéo Lộ Ánh Tịch lại, bàn tay to lớn ôm chặt eo thon của nàng. Hắn khó khăn thi triển khinh công, bay nhanh về phía Thần
Cung.
Đến tận lúc đã vào tẩm cung, đóng chặt cửa, hắn mới nhẹ nhàng chầm chậm buông nàng ra.
“Sao rồi?” Hắn cúi đầu nhìn nàng, tiếng nói ấm áp, ân cần hỏi.
Lộ Ánh Tịch cố gắng mỉm cười, từ từ chìa tay phải ra, mở nắm tay ra từng chút một.
Hoàng đế ngay lập tức sững sờ, trong mắt nhiễm đầy vẻ sợ hãi, đau đớn. Trên
lòng bàn tay của nàng, màu đen tím cháy sém. Một cái lỗ đen sẫm giống
như bị ngọn lửa bùng cháy đốt lõm xuống, máu thịt lẫn lộn, đập ngay vào
mắt vô cùng đáng sợ!
“Thuốc giải đâu?” Hắn nhỏ giọng quát một tiếng, sắc mặt sốt ruột đau xót, không mảy may giả bộ.
“Không có thuốc giải.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi nàng càng
tươi. Vô tung tán, là loại thuốc có thể làm mờ bất kỳ dấu vết ngoài da
nào, nhưng thuốc nhất thiết phải rắc thật mỏng. Nàng vì muốn xóa ấn ký
hoa thược dược trên lòng bàn chân của Hi vệ, nên đã cầm sẵn vô tung tán
trong tay, thời gian càng lâu thì nó càng đục khoét đến tận xương tủy.
Nhưng nàng nhanh chóng bôi dầu cây cọ qua tay, vẫn có thể chế ngự vết
thương, có lẽ chỉ thương tổn ngoài da thôi.
“Cái gì?” Hoàng đế nóng
nảy bùn phát cơn thịnh nộ, gào thét với nàng: “Nàng muốn hại bản thân
phải tàn phế mới vui sướng tột độ sao?!” Hắn ngầm ưng thuận cho nàng ra
tay vì trong sạch của chính nàng, nhưng hắn lại không ngờ rằng nàng thật sự “ra tay”!
Nàng nhếch môi cười, không phải miễn cưỡng mà có ý muốn cười thật.
Sao hắn lại cảm thấy như chính hắn bị đau? Dường như nàng không cần hắn
tháo gỡ giúp, ngược lại hắn lại thật tình quan quan tâm lo lắng cho
nàng.
“Nàng còn cười được?” Hắn nổi trận lôi đình, mạnh mẽ tung một
chưởng đập xuống mặt bàn mép bàn gỗ lim bên cạnh, một tiếng “rầm” lớn
vang lên.
Lộ Ánh Tịch cố gắng nín cười nhưng không được, lẳng lặng đi đến bên lò huân hương, gập người mò mẫn, lấy ra một lọ dầu cây cọ được
cất dưới đáy lò. Đây được xem là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng chí ít
nó có thể làm cho dược tính của thuốc không tiếp tục phát tác, nếu không sẽ phải bỏ đi toàn bộ bàn tay. Nhưng vết thương lớn này, thế nào cũng
để lại sẹo. Lòng bàn tay mất đi một miếng thịt, sợ là cả đời không trở
lại như trước được.
Hoàng đế dồn toàn bộ tâm trí nhìn chằm chặp động
tác của nàng, thần kinh căng thẳng, nhưng chính hắn hoàn toàn không tự
phát giác ra. Ngay cả việc vừa rồi hắn thi triển khinh công và một
chưởng đập nát chiếc bàn đã làm hé vết thương bên ngực trái, mà hắn cũng không nhận ra.
Lộ Ánh Tịch sợ nhìn bàn tay của mình, lần lữa không
dám bôi thuốc, mới xoay đầu nhìn hắn. Ánh mắt nàng mới lướt tới, đã
không khỏi sửng sốt: “Hoàng thượng! Vết thương rướm máu!”
Hoàng đế
cúi đầu nhìn xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, chẳng hề quan tâm, cơn giận
còn sót lại nên bất mãn nói: “So với vết thương của nàng, cái vết thương bé nhỏ của Trẫm chỉ như con kiến so với con voi!”
Lộ Ánh Tịch không
khỏi phì cười, trêu chọc hắn nói đùa: “Hoàng thượng, Thần thiếp bạo gan
hỏi một câu. Bộ dạng đau lòng thương tâm này của Hoàng thượng, là vì yêu Thần thiếp sao?”
Nét mặt hoàng đế lập tức đông cứng, phất tay áo
xoay người đưa lưng về phía nàng, vừa cười vừa nói: “Suy nghĩ viển
vông!” Tuy hắn nói thế, nhưng hắn đột ngột tỉnh ngộ, hắn thật không ngờ
sự quan tâm lo lắng dành cho nàng lại xuất phát từ tận đáy lòng hắn. Đây là việc không nên xảy ra! Hắn muốn nàng yêu hắn, mà không phải bản thân sơ suất sa vào và đắm chìm trong đó!
Lộ Ánh Tịch chỉ nói đùa mà
không nghĩ nhiều, không để tâm lắm. Vả lại tay phải vẫn co rút từng cơn, giống như mũi kiếm sắc nhọn từng chút từng chút một xuyên qua da thịt
nàng, lưỡi cưa kéo qua kéo lại. Nàng chẳng còn tâm trí để ý đến sự khác
thường của hoàng đế.
Thấy nàng lặng lẽ không nói, hoàng đế xoay người lại, hơi nhíu mày, giọng điệu không tự nhiên hỏi thăm: “Đau sao? Phải
chịu đau đến lúc nào?”
“Chắc phải chịu đựng hơn một đêm.” Lộ Ánh Tịch thở dài, không nén nổi xúc động bùi ngùi. Nếu không phải do Hàn Thục
phi dây dưa rầy rà, kéo dài thời gian, may ra nàng ít phải chịu đau khổ
hơn bây giờ. Nhưng hiện tại nàng chỉ có thể ngồi than thở tạo hóa trêu
ngươi.
“Vết thương có thể khép miệng hay không?” Hoàng đế lại hỏi, giọng điệu vẫn khó nghe.
“Khép miệng là đương nhiên.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, khó hiểu nói:
“Hễ là vết thương, sao lại không thể khép miệng? Chỉ là thời gian dài
hay ngắn mà thôi.”
Hoàng đế mím chặt môi, vẻ mặt càng thêm cáu kỉnh. Hắn là muốn hỏi nàng khi nào thì lành lại!
“Chừng mười ngày sau thì dần dần kết vảy.” Lộ Ánh Tịch tựa như đang lẩm bẩm,
tự nói với chính mình: “Bàn tay này về sau sẽ xấu xí, nhìn không quen
nữa.”
Ánh mắt Hoàng đế liền trầm xuống, lại thêm vài phần tức giận.
Thanh Vận lần này thật không biết chừng mực, không, phải nói là ngu
không ai bằng. Nếu hắn không bày tỏ thái độ, nàng ta sẽ không biết an
phận thủ thường!
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch thình lình gọi hắn, cười chúm chím nói: “Thần thiếp có được tính là có ‘Trái tim nhân từ’?”
Hoà