
àng thêm xấu xí khó coi. Nhưng
lão ta kiềm chế được cơn nóng giận giỏi hơn Hàn Thanh Vận, và biết suy
xét cẩn trọng, nên cung kính chen ngang nói: “Hoàng hậu thứ tội, tiểu nữ đần độn không hiểu chuyện. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Hoàng hậu rộng lòng tha thứ.”
“Thanh Vận, đừng càn quấy nữa.” Hoàng đế trưng ra
biểu tình không thể nhẫn nại thêm được, thấp giọng trách mắng: “Trẫm xem như chuyện hôm nay chỉ là một vở hài kịch, quên hết đi.”
Trong lòng ba người ở nơi này đều đã thông suốt, đều xem như chấm dứt ở đây, chẳng ai nắm được lợi thế trong tay.
Đáng tiếc người còn lại cứ như bị ma xui quỷ ám, hồ đồ ngu xuẩn, đôi mắt
xinh đẹp trợn to, hoang mang xen lẫn căm thù, tròng mắt ửng lên những
tia máu đỏ thẫm, gay gắt nói: “Thần thiếp chỉ muốn nhìn qua một chút bàn tay của Hoàng hậu, có gì không được? Hay là Hoàng hậu có tật giật
mình?”
Lộ Ánh Tịch thấp đầu cười khan một tiếng, trong đôi mắt sáng
bắn ra tia sáng lạnh lẽo sắc nhọn. Lòng bàn tay đau đớn như bị hàng vạn
con kiến đang cùng nhau cắn xé, không có máu tươi chảy xuống nhưng dược
tính ăn mòn của thuốc đã khoét sâu một mảng thịt.
“Được!” Nàng bỗng
cao giọng quát to. Nàng đưa nắm tay đến trước mặt Hàn Thanh Vận, khẩu
khí mạnh mẽ, dứt khoát, lời nói mạch lạc khách khí: “Hàn Thục phi, ngươi hãy nghe cho kỹ! Chỉ cần Bản cung mở lòng bàn tay này ra, thì những lời Bản cung đã nói trước đây đều hết hiệu lực. Hàn gia các người ác ý vu
cáo hãm hại Bản cung, Bản cung nhất định truy cứu đến cùng!”
“Không
được!” Hàn phụ vội vã la to: “Xin Hoàng hậu nghĩ lại! Hàn gia quyết
không có ý đồ xấu, tất cả việc này chỉ là hiểu lầm. Thảo dân nguyện ý
ngay lập tức dập đầu cúi lạy tạ tội với Hoàng hậu nương nương!”
Hàn
Thanh Vận nhìn thái độ nhún nhường cung kính của lão ta, ngọn lửa tức
giận không tên trong lòng càng thêm bùng cháy phừng phục, không cam chịu thất bại mà lớn tiếng nói: “Không liên can tới Hàn gia, là một mình
Thần thiếp muốn nhìn bàn tay của Hoàng hậu. Nếu có khép tội vô lễ bất
kính, thì cũng chỉ mình Thần thiếp chịu tội!”
“Được lắm!” Lộ Ánh Tịch tươi cười ngọt ngào như mật ong đậm đặc, ánh mắt lại càng tăm tối rét
lạnh. Nàng xoay đầu nhìn hoàng đế, từng chữ thừng chữ ngân vang: “Hoàng
thượng. Bây giờ Thần thiếp sẽ xòe tay ra, nếu không có điều gì bất
thường, thì xin Hoàng thượng cho Thần thiếp một đáp án rõ ràng công
bằng. Hàn Thục phi đưa ra chứng cơ cho rằng Thần thiếp phái người xâm
nhập vào Hàn gia sơn trang trộm cắp, lại nói Thần thiếp muốn hại tài
nhân Tê Điệp cùng long thai trong bụng, mà lại nham hiểm giá họa cho Hàn gia. Những tội danh lớn như vậy, đủ để khiến Thần thiếp chết ngàn vạn
lần cũng không đền hết tội. Xin hỏi Hoàng thượng, nếu như toàn bộ những
điều đó đều do Hàn Thục phi bịa đặt không có căn cứ, cố ý hãm hại, thì
tội mà Hàn Thục phi phạm vào, phải chăng có liên lụy tới cửu tộc?”
Nhất thời, hết thảy ánh mắt đều dồn trên người hoàng đế. Cung điện rộng lớn
nhưng im ắng, thêm thân hình đứng im kia càng khiến mọi người hít thở
không thông.
Hoàng đế khẽ gật đầu, động tác rất nhỏ nhẹ, nhưng không hề do dự.
Hàn phụ bị giá buốt quất một phát, cực kỳ hoảng sợ, nôn nóng nói: “Hoàng
Thượng! Hoàng hậu! Tiểu nữ ngu si đần độn, không hiểu chuyện. Thảo dân
lập tức lôi tiểu nữ ra ngoài!”
“Không cần! Hiện giờ Bản cung muốn cho các người nhìn rõ!” Tiếng nói Lộ Ánh Tịch nghiêm túc, bàn tay để trước
mặt Hàn Thanh Vận từ từ mở ra, năm ngón tay thon dài trắng trẻo, lòng
bàn tay sạch sẽ, không có một thứ nào.
Mồ hôi trên trán Hàn phụ chảy
ròng ròng, cũng không bận tâm lau đi, cắn răng quỳ gối, ngẩng đầu ngước
mặt lên van xin: “Khẩn cầu Hoàng hậu rộng lượng khai ân một lần! Tha thứ cho tiểu nữ ngu dốt này!”
Lộ Ánh Tịch không đáp lại lão ta, lạnh
lùng nhìn Hàn Thanh Vận nói: “Hàn Thục phi, đã xem xong bản tay trái của Bản cung, có còn muốn xem nốt bàn tay phải của Bản cung nữa không? Hậu
quả này, ngươi có chắc đảm đương nổi, gia tộc ngươi có khả năng chống đỡ được không?”
Hàn phụ nghe vậy hung hăng trừng mắt về phía Hàn Thanh
Vận, ánh mắt bực tức đe dọa nàng ta, vạn lần không được làm bậy nữa.
Thật ra lão ta cũng nhìn thấy rất rõ, hoàng hậu đã dùng tay phải chạm
vào thi hài. Nhưng với tình hình cung đã căng dây, gươm đã tuốt vỏ lúc
này, lão ta không ngu dốt đến độ đổ thêm dầu vào lửa, nếu không Hàn gia
chắc chắn rơi vào thảm họa.
Hiện tại tâm trạng Hàn Thanh Vận giống
như bị cả băng đá và lửa nóng đánh úp cùng lúc, hùng hực như bị nấu
chín, mà lại rét mướt run cầm cập. Nàng ta không can tâm! Chỉ thiếu một
bước nữa, nàng ta sẽ thành công. Thế nhưng ngộ nhỡ thất bại, thì buộc
phải trả giá bằng mạng của nàng ta và toàn bộ gia tộc Hàn thị!
“Đủ
rồi!” Hoàng đế bực mình khẽ quát, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, “Thật là
càn quấy! Trẫm không nhìn được nữa. Các ngươi muốn ầm ĩ náo loạn, thì tự mình gây loạn tự xem đi.”
Dứt lời, hắn phất mạnh ống tay áo bỏ đi, bước chân rất nhanh, nháy mắt một cái đã ra khỏi cửa.
Lộ Ánh Tịch thả lỏng thở hắt một hơi. Hoàng đế giữ cục diện ở thế cân
bằng, coi như là đã giúp nàn