Teya Salat
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328202

Bình chọn: 10.00/10/820 lượt.

?” Hoàng đế từ cửa quay trở lại, thấy bộ dạng ủ rũ của nàng, không kiềm được quan tâm mà nhỏ nhẹ hỏi.

Lộ Ánh Tịch cố gắng chớp mắt, muốn nuốt xuống nước mắt đang dồn lại trong

khóe mắt, mới chầm chậm gật đầu, cười cười trả lời: “Rất đau, như bị lửa thêu đốt, lại như dao cắt.”

“Vậy sao nàng còn cười được?” Hoàng đế

cáu gắt liếc mắt nhìn nàng, nhưng cực kỳ dịu dàng cầm tay nàng, phảng

phất đau thương, luyến tiếc không lời hòa cùng nỗi hối hận.

Lộ Ánh

Tịch nhìn thẳng hắn, trong lòng bỗng nhiên có loại rung động không tên.

Dịu dàng mà hắn lơ đãng bộc lộ ra, hoàn toàn không giống với dịu dàng ấm áp của sư phụ. Người trước tựa như một hố lửa trên núi băng, có thể tan chảy cả băng tuyết. Người sau lại như gió xuân phương Nam thổi đến, từ

từ sưởi ấm lòng người, thấm vào tận tim gan.

Bắt đầu từ lúc nào, nàng cứ so sánh hoàng đế và sư phụ với nhau? Cái này căn bản hoàn toàn là

chuyện vô nghĩa. Mộ Dung Thần Duệ ra sao mà có thể được đánh đồng với sư phụ!

Lòng nàng hết mức kiên định, tự nhắc nhở bản thân phải cảnh

giác, quyết tâm nhiều lần. Sau đó nàng mới liếc mắt nhìn hắn lần nữa.

Nàng vừa ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như dòng nước xoáy của hắn,

trong đầu bỗng trống rỗng mù mịt. Nàng trông thấy tròng mắt đen như mực

của hắn mang theo tia sáng xanh huyền bí, như có ma lực không báo trước, kéo toàn thân nàng cuốn vào… Như có một luồng khí nóng phả lên mặt nàng, nóng bỏng quái lạ không tên. Nàng dùng sức rút mạnh tay, trong lòng run sợ.

“Hoàng thượng nắm chặt làm đau tay Thần thiếp.” Nàng cau mày, lạnh nhạt sẵng

giọng, cũng không suy nghĩ nhiều đến việc bỗng dưng giật mình sợ hãi vừa rồi.

Hoàng đế cũng không miễn cưỡng, thanh nhã nhếch môi mỏng nói:

“Dạo này trong cung gặp nhiều rắc rối, Trẫm hi vọng Hoàng hậu có thể

chia sẻ cùng Trẫm.

“Được chia sẻ khó khăn với Hoàng thượng là bổn

phận và vinh hạnh của Thần thiếp.” Nàng rủ mi trông xuống dưới, nhìn

chiếc lọ dầu cọ được nắm trong tay đang nhỏ giọt xuống nền nhà, cười

khẩy một cái, thản nhiên nói tiếp: “Chuyện hôm nay, Thần thiếp sẽ không

đối phó với Hàn Thục phi.”

Hoàng đế khẽ ừm một tiếng, không cho ý kiến gì thêm. Nàng rất thông minh, quả thật hắn có ý đó.

Bờ môi Lộ Ánh Tịch cong lên xẹt qua một nụ cười chế giễu. Hắn cho phép

nàng hủy đi ấn ký trên chân Hi vệ, đó không phải tự dưng nảy sinh tình

cảm riêng tư. Là hắn muốn bảo vệ Hàn gia, không muốn thấy nàng và Hàn

gia đối mặt thù địch, bị nàng làm suy yếu đi thế lực. Về phần bàn tay bị thương của nàng, kỳ thật cũng chẳng trách người khác. Nàng hoàn toàn vì lo nghĩ cho cảnh ngộ của bản thân, không mong muốn bị Hàn gia nắm được

nhược điểm trong tay, để tránh mang đến vô vàn hậu họa.

“Hi vệ Ô

Quốc, tổng số ba nghìn người.” Hoàng đế chợt lên tiếng, giọng nói bình

tĩnh trầm thấp, đều đều, khó nhận ra tâm tình: “Kiếm thuật binh pháp,

tinh thông ngũ hành, đều có sở trường đặc biệt. Sức mạnh tương đương với một vạn quân tiên phong. Trẫm có nói sai không?”

Lộ Ánh Tịch thần giật mình hoảng sợ, chậm rãi ngước mắt nhìn hắn.

“Nàng không cần phải khẩn trương. Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc

nhiên. Hoàng hậu vốn là công chúa tôn quý, có người bảo vệ cũng là lẽ

đương nhiên.” Hoàng đế mắt cười cong cong, nhưng lời nói ẩn chứa sắc

sảo, “Chỉ có điều, giờ đây đã có Trẫm bầu bạn bên cạnh Hoàng hậu, do đó

trách nhiệm bảo vệ giai nhân phải do Trẫm đảm đương. Ba nghìn Hi vệ này, giữ lại vài người là đủ rồi, Hoàng hậu xem Trẫm nói có đúng không?”

Lộ Ánh Tịch khe khẽ lắc đầu, nhỏ nhẹ nói: “Đích thực Hi vệ có ba nghìn người, nhưng đâu có theo Thần thiếp đến Hoàng Triều.”

“Nếu Hoàng hậu đã nói thế, Trẫm không gây khó dễ nữa.” Hoàng đế thoải mái

liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt lịch sự hòa nhã, nhìn qua như đang trao

đổi bàn bạc.

Thái độ Lộ Ánh Tịch bình thản, đã cố diễn kịch nhằm che

giấu kín đáo bí mật trong lòng. Chỉ cần mật đạo không lộ ra ngoài, Hi vệ cũng sẽ không bị phát hiện. Nhưng nếu hoàng đế tìm được mật đạo ở chỗ

nào, thì nàng sẽ thua toàn bộ.

Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ. Không lâu sau, bên ngoài cửa tẩm cung vang lên tiếng bẩm báo.

“Hoàng thượng, Nam Cung thần y đến!”

“Truyền vào.”

Hoàng đế lên tiếng trả lời, đến nhuyễn tháp ngồi, vẻ mặt tự nhiên, khó dòm ra tâm tình.

Nam Cung Uyên từ từ bước vào, cúi thấp đầu, quỳ gối hành lễ, sau đó mở

miệng nói: “Không biết Hoàng thượng triệu kiến là có việc gì cần phân

phó?”

Hoàng đế chỉ về phía Lộ Ánh Tịch, giữ nguyên nét mặt nói: “Nam Cung thần y, băng bó chỗ bị thương cho Hoàng hậu trước đã.”

Nam Cung Uyên ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như mực tàu, không gợn sóng không dao động.

Lộ Ánh Tịch đến gần y, vươn bàn tay phải ra, he hé miệng nói: “Sư phụ, dùng băng gạc lót lên trên là được rồi.”

Năm ngón tay của nàng khẽ khàng xòe ra. Vết lõm đen xì trong lòng bàn tay

chảy xuống những giọt dầu đục ngầu, khó coi không thể tả, nhìn thấy mà

đau lòng.

Hàng mi của Nam Cung Uyên run run, bả vai cũng run rẩy

theo, nhưng ngữ điệu vẫn cố gắng vững vàng: “Trước khi kết vảy, đừng để

dính nước.”

“Dạ thưa sư phụ.” Lộ Ánh T