
t kỳ ấn ký nào?” Lộ
Ánh Tịch từ tốn trả lời. Nét mặt nàng tỉnh rụi, bình tĩnh, nhưng thật ra đang vô cùng đau đớn không cách nào ngăn chặn, phía sau mồ hôi lạnh
thấm ướt áo.
“Sao cơ?” Hoàng đế liếc mắt nhìn Hàn phụ một cái, sau đó đi đến chỗ đặt quan tài băng.
Hàn phụ sắc mặt căng thẳng nhăn nhó, trên trán mồ hôi chảy ròng xuống. Lão
ta đi theo sau hoàng đế, đến cuối quan tài nhìn vào, tức khắc mặt xám
xịt như tro tàn.
“Sao lại thế này?!” Hàn Thanh Vận thấy sắc mặt phụ thân khác thường, tâm trạng khiếp sợ, chạy vội lại xem xét.
Giữa quan tài băng, trên đôi chân trần không được mang hài của hai thi thể,
vừa nhìn là thấy ngay. Ánh mắt Hàn Thanh Vận kinh ngạc không thôi, hoảng sợ không tin vào mắt mình.
“Đã là hiểu lầm, Bản cung cũng không muốn truy cứu đến cùng.” Thanh âm Lộ Ánh Tịch ung dung bình thản, nghe qua
không một chút bất thường, chỉ có bàn tay phải đang nắm chặt hơi run
lên. Giáo huấn Hàn gia không phải việc cần làm lúc này. Hiện tại nàng
cần phải rời khỏi vở kịch này ngay lập tức để đi trị thương, nếu không
bàn tay phải của nàng sẽ tàn phế.
Nàng đang muốn xin hoàng đế cho
phép cáo lui, bất ngờ nghe Hàn Thanh Vận tức giận lên tiếng: “Ấn ký bỗng biến mất, rõ ràng do Hoàng hậu vừa mới động tay động chân!”
Lộ Ánh
Tịch không khỏi nhíu chặt chân mày. Hàn Thanh Vận mạo hiểm làm liều,
nhưng đã vô tình thực sự làm hại tới nàng rồi. Nếu còn kéo dài thời gian thêm nữa, chỉ sợ đến sư phụ cũng không cứu nổi tay nàng.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 29: Tình cảm lay động
Lộ Ánh Tịch trầm tư đứng lặng, trong đầu bao ý nghĩ thoáng qua, lại vô cớ
nhớ tới chuyện đã xảy ra trong Thái y viện. Sư phụ có khả năng sử dụng
âm công để giao tiếp, chứng tỏ nội công của sư phụ đã hồi phục? Trong
vòng hơn ba tháng hiệu quả của thuốc vẫn còn tác dụng, sư phụ lại tự
mình phá bỏ phong bế huyệt mạch, quả thực khiến nàng lo lắng. Đây là
hành động tổn hại đến nội lực, sư phụ miễn cưỡng làm thế, người có nỗi
khổ tâm sao?
Nàng mới lơ đễnh trong giây lát, chỉ thấy trước mắt có
người rảo bước tiến lại gần, khuôn mặt lạnh lùng, mang theo vẻ nôn nóng
khẩn trương khó giấu nổi, hùng hổ dọa nạt nói: “Hoàng hậu, vừa rồi Thanh Vận nhìn thấy người thò tay chạm vào lòng bàn chân của thi thể, có thể
mời người vui lòng xòe bàn tay ra cho mọi người cùng xem.”
Bàn tay
phải đang co lại của Lộ Ánh Tịch theo bản năng siết chặt lại, lạnh nhạt
nói: “Hàn Thục phi, ngươi nên suy nghĩ chu đáo, chuyện phiền phức này
đối với ngươi đến cuối cùng có hại hay có lợi ra sao.”
Những lời này
mang đầy ẩn ý cảnh cáo, khí sắc Hàn phụ đang đứng cạnh bên càng thêm xấu xí khó coi. Nhưng lão ta kiềm chế được cơn nóng giận giỏi hơn Hàn Thanh Vận, và biết suy xét cẩn trọng, nên cung kính chen ngang nói: “Hoàng
hậu thứ tội, tiểu nữ đần độn không hiểu chuyện. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Hoàng hậu rộng lòng tha thứ.”
“Thanh Vận, đừng càn quấy nữa.”
Hoàng đế trưng ra biểu tình không thể nhẫn nại thêm được, thấp giọng
trách mắng: “Trẫm xem như chuyện hôm nay chỉ là một vở hài kịch, quên
hết đi.”
Trong lòng ba người ở nơi này đều đã thông suốt, đều xem như chấm dứt ở đây, chẳng ai nắm được lợi thế trong tay.
Đáng tiếc người còn lại cứ như bị ma xui quỷ ám, hồ đồ ngu xuẩn, đôi mắt
xinh đẹp trợn to, hoang mang xen lẫn căm thù, tròng mắt ửng lên những
tia máu đỏ thẫm, gay gắt nói: “Thần thiếp chỉ muốn nhìn qua một chút bàn tay của Hoàng hậu, có gì không được? Hay là Hoàng hậu có tật giật
mình?”
Lộ Ánh Tịch thấp đầu cười khan một tiếng, trong đôi mắt sáng
bắn ra tia sáng lạnh lẽo sắc nhọn. Lòng bàn tay đau đớn như bị hàng vạn
con kiến đang cùng nhau cắn xé, không có máu tươi chảy xuống nhưng dược
tính ăn mòn của thuốc đã khoét sâu một mảng thịt.
“Được!” Nàng bỗng
cao giọng quát to. Nàng đưa nắm tay đến trước mặt Hàn Thanh Vận, khẩu
khí mạnh mẽ, dứt khoát, lời nói mạch lạc khách khí: “Hàn Thục phi, ngươi hãy nghe cho kỹ! Chỉ cần Bản cung mở lòng bàn tay này ra, thì những lời Bản cung đã nói trước đây đều hết hiệu lực. Hàn gia các người ác ý vu
cáo hãm hại Bản cung, Bản cung nhất định truy cứu đến cùng!”
“Không
được!” Hàn phụ vội vã la to: “Xin Hoàng hậu nghĩ lại! Hàn gia quyết
không có ý đồ xấu, tất cả việc này chỉ là hiểu lầm. Thảo dân nguyện ý
ngay lập tức dập đầu cúi lạy tạ tội với Hoàng hậu nương nương!”
Hàn
Thanh Vận nhìn thái độ nhún nhường cung kính của lão ta, ngọn lửa tức
giận không tên trong lòng càng thêm bùng cháy phừng phục, không cam chịu thất bại mà lớn tiếng nói: “Không liên can tới Hàn gia, là một mình
Thần thiếp muốn nhìn bàn tay của Hoàng hậu. Nếu có khép tội vô lễ bất
kính, thì cũng chỉ mình Thần thiếp chịu tội!”
“Được lắm!” Lộ Ánh Tịch tươi cười ngọt ngào như mật ong đậm đặc, ánh mắt lại càng tăm tối rét
lạnh. Nàng xoay đầu nhìn hoàng đế, từng chữ thừng chữ ngân vang: “Hoàng
thượng. Bây giờ Thần thiếp sẽ xòe tay ra, nếu không có điều gì bất
thường, thì xin Hoàng thượng cho Thần thiếp một đáp án rõ ràng công
bằng. Hàn Thục phi đưa ra chứng cơ cho rằng Thần thiếp phái người xâm
nhập và