
ậy đó đối với sư phụ mà nói không đáng kể, thế nhưng sát muối lên vết thương thì sẽ đau rát đến cắt da cắt thịt như thế nào? Huống
chi, toàn bộ thân người y bị chôn trong cả núi muối, mỗi một vết thương
hở miệng đều bị hạt muối mặn chát gặm nhấm. Loại hành hạ tra tấn này
thật quá tàn ác!
“Sư phụ!” Nàng dung sức rung lắc trụ sắt, nhưng chỉ nghe tiếng lạch cạch vang lên, mà cột sắt vẫn cứ kiên cố.
Nam nhân đứng đối diện nàng khẽ thở dài, âm sắc không nỡ. Nhưng ẩn giấu trong đó niềm vui nho nhỏ.
“Ánh Tịch, dùng chưởng.” Y đành phải nhắc nhở. Cái này gọi là động tâm tất
rối loạn, có thể thấy nàng bộc lộ chân tình, dù cực khổ thế nào y cũng
có thể chịu đựng.
Lời y nói như thể lôi nàng bừng tỉnh khỏi giấc
mộng, đôi mắt Lộ Ánh Tịch phát sáng vui vẻ, liền tung một chưởng. Chỉ
với một chưởng nhanh gọn nàng đã thổi bay núi muối.
Mặc dù muối đã
không còn nữa nhưng những hạt muối đã dính trên người Nam Cung Uyên kia
đã sớm ăn sâu vào trong. Vết thương do gậy gộc gây ra, đang ở sau lưng
y, Lộ Ánh Tịch đương nhiên không thấy nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra
được.
“Sư phụ, có phải rất đau?” Nàng biết là đã hỏi dư thừa, nhưng nàng không thể nhịn được.
“Rất đau.” Nam Cung Uyên cũng không cần bịa chuyện giấu diếm, đáp lại một
cách thành thực. Nhưng y không nói hết, loại đau nhức này thấm vào máu
xâm nhập vào tận máu thịt, còn khó chịu đựng hơn bị đao chém, với lại
còn lan truyền khắp toàn thân, ruột gan, dường như không có điểm dừng.
Nếu như không phải do trong cơ thể y có luồng chân khí di động chống đỡ, thì y đã sớm đau đớn đến ngất xỉu.
Lửa giận trong lòng Lộ Ánh Tịch
lại bộc phát lần nữa, những ngấn nước mắt dần tiêu biến, ánh mắt hừng
hực rực cháy. Thẩm Dịch dám dùng thủ đoạn thâm độc với sư phụ, sử dụng
cực hình tàn nhẫn vô nhân đạo cỡ này! Hắn ngại mạng hắn quá dài?!
“Vi thần tham kiến Hoàng hậu.” Một giọng nói cung kính, nhún nhường vang
lên, kèm theo tiếng leng keng của chùm chìa khóa đúc bằng sắt đong đưa
va vào nhau.
“Thẩm Dịch, ngươi thật to gan!” Lộ Ánh Tịch bất chợt
xoay người, đã thấy Thẩm Dịch đang kính cẩn đưa hai tay dâng chìa khóa
phòng giam. Nàng hung tợn trợn trừng nhìn hắn một cái, bàn tay nhanh
chóng giật chìa khóa, lập tức mở cửa sắt, nhanh chân chạy đến chỗ Nam
Cung Uyên.
“Sư phụ! Để con giúp người giải huyệt!” Nàng vừa nói vừa đưa tay nhanh chóng điểm đúng huyệt.
Huyệt đạo Nam Cung Uyên đã được giải, lảo đảo choáng váng vịn trụ sắt đứng lên, sắc mặt vàng vọt, thần sắc gần như trong suốt.
Lúc này khi đã đến gần, Lộ Ánh Tịch mới phát hiện mặt Nam Cung Uyên đầy mồ
hôi lạnh, ướt đẫm tóc mai. Đôi mắt đen huyền như ngọc đá đen của y mất
đi ánh sáng, yếu ớt dễ vỡ.
“Sư phụ, Ánh Tịch đỡ người trở lại Thái y
viện trước đã! Nhất định phải dùng thảo dược tắm toàn thân, tẩy sạch vết muối thấm dính!” Lúc này nàng không màng gây khó dễ cho Thẩm Dịch nữa,
vội vàn nâng cánh tay Nam Cung Uyên, dìu y ra khỏi ngục tù.
Thẩm Dịch không lên tiếng, im lặng nhìn hai người bọn họ rời đi. Trên khuôn mặt
tuấn tú trẻ tuổi để lộ ra một chút khổ tâm thầm kín. Hắn ta không muốn
làm kẻ địch của nàng, lại càng không mong muốn nàng căm ghét hắn ta, thế nhưng hắn ta thân bất do kỷ.
Nàng đã quyết tâm, cho dù hoàng đế muốn hỏi tội nàng, nàng cũng sẽ không sợ!
Mãi đến lúc đến được phòng dược của Thái y viện, nàng mới thở phào nhẹ
nhõm, nhưng trong đầu bắt đầu suy đoán quay cuồng. Nếu chỉ bằng quyền
hạn của một hạ thần như Thẩm Dịch, làm sao dám làm chuyện trái thánh
chỉ? Diêu Hiền phi? Chắc bẩm có người làm chỗ dựa phía sau! Là ai độc ác như vậy, không muốn lấy mạng mà chỉ muốn dằn vặt sư phụ như thế? Cũng
có thể trước đó không phải Diêu Hiền phi muốn gỡ tội danh cho sư phụ?
Tóm lại có bí mật gì ẩn dấu bên trong?
Trong phòng thuốc yên ắng,
không có lấy một người hầu chờ sẵn. Lộ Ánh Tịch sớm đã lệnh cho thái
giám lui ra ngoài khong cho phép bất kỳ ai đến gần.
“Sư phụ, người có sao không?” Nàng dè dặt tiến từng bước đỡ Nam Cung Uyên ngồi xuống ghế, ân cần hỏi.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Nam Cung Uyên nhỏ nhẹ trả lời qua loa. Thanh âm mỏng manh, hơi thở đứt quãng khó nhọc.
“Sư phụ nên nghỉ ngơi trước đã, ngày mai Ánh Tịch quay lại đây.” Trông thấy dáng dấp yếu ớt của y, lòng nàng khó chịu, mắt cay xè. Nàng không đành
lòng ở lại đây thêm một khắc nào nữa, vì nàng sẽ bất chấp tất cả mà hỏi
rất nhiều điều.
“Không được, Hoàng thượng muốn phạt giam ta ba ngày,
ta phải trở lại thiên lao.” Đôi mắt Nam Cung Uyên có chút mông lung, mí
mắt chập chờn muốn nhắm lại, dường như không chịu nổi nữa, có thể gục
ngã bất cứ khi nào. Y gắng gượng đến lúc này, vì không muốn thấy nàng
quá lo lắng, nhưng gờ đây y gần như không chịu đựng nổi nữa.
“Sư
phụ!” Lộ Ánh Tịch không khỏi phát cáu, “Đã đến tình trạng này rồi, sư
phụ còn muốn kiên trì chi nữa? Vì sao để mặc người ta hiếp đáp?”
Nam
Cung Uyên âm thầm bấm sau móng tay vào chính cánh tay mình, duy trì chút tỉnh táo, giọng nói vẫn ôn hòa: “ Ánh Tịch, không được truy cứu. Cái
này là số kiếp sư phụ phải nhận lấy, không oán trách ai.”
“Số k