pacman, rainbows, and roller s
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328522

Bình chọn: 7.00/10/852 lượt.

Một nữ tử có thể nào yêu hai người nam tử?

Nàng bỗng dưng rụt tay lại,

như bị bàn ủi làm bỏng. Yêu cái gì? Nàng căn bản không thể yêu Mộ Dung

Thần Duệ! Người nàng thích chỉ có duy nhất sư phụ mà thôi!

Nàng thấy

tâm tư rối loạn, thật sự không hiểu sao lại như thế. Nàng vội vàng qua

quýt tháo lớp băng trước ngực hắn, động tác thô lỗ không kiên dè như

đang trút bực bội cho hả giận.

“A…” Hoàng đế phát ra tiếng kêu rên khàn khàn khi cảm thấy không thoải mái, nói chung là bị nàng chạm vào vết thương sinh đau.

“Đau sao? Đáng đời!” Lộ Ánh Tịch lầm bà lầm bầm với kẻ đang hôn mê bất tỉnh, giọng điệu vô cùng dữ dằn, ghê gớm: “Ai bảo ngươi muốn bóp cổ giết ta,

bây giờ đúng là báo ứng của ngươi!”

Nàng không biết là đang hờn dỗi

với ai, tùy tiện tháo hết băng gạc ra ngoài, kiếm một lọ thuốc kim

thương, trút toàn bộ lên vết thương của hắn.

Hoàng đế vốn hơi há

miệng, do nàng để tay rắc thuốc hơi cao nên bột thuốc màu nâu nhạt bay

phấp phới, có một ít đáp vào trong khoang miệng hắn, khiến hắn bị sặc,

lập tức bắt đầu dồn sức ho khù khụ kịch liệt.

Lộ Ánh Tịch đứng thẳng ở bên cạnh, ngạo nghễ nghé mắt từ trên cao ngó xuống, chỉ cảm thấy lòng

không mấy dễ chịu, vui sướng vì trả được thù. Hắn ngày thường ngông

cuồng tự cao tự đại, không ai dám ngang bướng gây gổ với hắn, nhưng lúc

này ngược lại còn dằn vặt, dày vò nàng hơn.

Nghĩ đến đây, nàng không

khỏi bật cười to. Nàng cười một lúc lâu, cuối cùng cười ra nước mắt. Một cảm giác đau đớn chua xót cùng đắng chát pha trộn, cào xé cõi lòng, như để lại vô số vết tích cạn sâu khác nhau, dập tắt không được, chôn vùi

cũng không xong. Nàng không phải là loại người nhỏ mọn thích ghi hận

trong lòng, vì sao lại bộc phát tính tình xấu xí với người đang mê man

như hắn. Hành động này, giống như nàng và hắn đã quen thuộc từ lâu, rất

thân thiết, nên nàng mới làm nũng dỗi hờn với hắn.

Mắt nàng ngân ngấn nước mắt, cố gắng chịu đựng để những giọt nước mắt không lăn dài xuống, dung nhan xinh đẹp dần dần lấy lại vẻ cứng rắn.

Nhi nữ tình trường, anh hung khí đoản[1'>. Nàng sẽ không như thế, mà hắn cũng sẽ không như vậy.

[1'> Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản: đấy là một câu trong hồi thứ 18

của “Thủy hử ký”, có nghĩa anh hùng là để thế nhân ngưỡng mộ, không nên

vướng bận vào tình yêu nam nữ, làm tiêu tan chí khí phấn đấu.

“Hoàng thượng.” Nàng gọi lớn tiếng, cúi người vỗ nhẹ lên má hắn.

Hoàng đế không có phản ứng, chỉ có hàng lông mày rậm vô ý thức cau chặt lại.

Nàng chìa tay đặt trên cổ tay hắn, cẩn thận bắt mạch, mạch đập yếu ớt hỗn

loạn, hơi thở ngắn rời rạc. Nàng cấp tốc dùng băng gạc sạch băng bó lại

vết thương cẩn thận cho hắn một lần nữa. Sau đó nàng vận công tụ khí,

truyền chân khí qua ngay ngực trước của hắn. Một luồng chân khí cuồn

cuộn không dứt, ổn định được đưa vào cơ thể hắn. Sắc mặt hắn chuyển biến tốt hơn từng chút một, dần có sắc hồng.

Qua khoảng thời gian một ly

trà, nàng chầm chậm rút tay về, nhắm mắt tự điều chỉnh khí tức, vầng

trán trắng noãn thông minh phủ một lớp mỏng mồ hôi lấm tấm.

“Ánh Tịch.” Một tiếng gọi như có như không, tựa như lông vũ mềm mại bềnh bồng lướt nhẹ qua bên tai của nàng.

Nàng ngồi bên mép giường, mở mắt nhìn lại. Hoàng đế đã hồi tỉnh, đôi mắt sắc nhọn kia cũng không còn chút mơ mơ màng màng nào, mà lại vô cùng trong

veo sáng suốt lạ thường.

“Hoàng thượng, lúc nãy Thần thiếp cả gan mạo phạm, thực sự rất không phải, mong rằng Hoàng thượng đại nhân cũng đại

lượng, bao dung thứ tội.” Nàng không kiêu ngạo nhưng cũng không nịnh nọt nói, vẻ mặt dửng dưng.

Hoàng đế khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên, nở

một nụ cười dịu dàng ôn hòa, bất ngờ nói: “Ánh Tịch, có phải mới vừa rồi nàng đã gọi tên của Trẫm?”

“Dạ?” Lộ Ánh Tịch sửng sốt, ngay lập tức

che giấu trả lời: “Phải chăng Hoàng thượng đã nằm chiêm bao? Vừa nãy,

Thần thiếp vẫn luôn chăm chú đổi thuốc chữa thương cho Hoàng thượng,

không nói một câu với người.”

“Có lẽ là mộng, trong mông lung Trẫm

nghe được một giọng nói dịu dàng, gọi tục danh[2'> của Trẫm.” Hoàng đế

thản nhiên cười cười, tâm tình dường như hết sức bình lặng. Cơn giận dữ

xung thiên lúc trước giống như cơn dông tố, mạnh mẽ càn quét, cuốn sạch

mọi thứ khi nó đi qua, nhưng sau đó lại trời quang mây tạnh.

[2'> Tục

danh hay tên húy: hay dùng để chỉ tên của bậc vua chúa hoặc người tôn

kính. Những người khác không thể gọi thẳng ngay cả viết cũng không được

có tục danh khi vị vua đó còn sống.

Lộ Ánh Tịch rủ mi mắt không nói.

Dịu dàng? Nàng đã dùng giọng điệu dịu dàng gọi hắn sao? Chính nàng cũng

không biết. Nhưng mà nàng cũng không cần biết, cái đó cũng không quan

trọng.

“Trẫm chưa bao giờ chờ mong giống như bây giờ, chờ mong một

ngày kia thiên hạ đại định.” Hoàng đế phát ra âm thành trầm thấp, nhưng

ánh mắt lại phát sáng. Nhiều năm qua, lý tưởng của hắn chính là thống

nhất thiên hạ, đan bện bách tính bốn phương tám hướng làm một nhà. Không thể phủ nhận, chảy trong cơ thể hắn là dòng máu bá đạo ngông cuồng,

nhưng nó cũng không phải xuất phát từ lòng hiếu chiến ham hư vinh. Chiến tranh là vì hòa