XtGem Forum catalog
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329734

Bình chọn: 8.00/10/973 lượt.

một lúc đã tắt ngắm. Kinh nguyệt

của nàng không đến đúng chu kỳ, không biết là do chén thuốc tránh thai

hay là do cơ thể chịu ảnh hưởng của hàn độc. Tuy rằng hiện tại nàng lo

lắng thì còn quá sớm, nhưng chung quy nàng vẫn cảm thấy bất an. Hàn độc ở trong cơ thể càng lâu thì sau này cơ hội nàng mang thai nối dõi càng

thấp.

Sau khi Lộ Ánh Tịch thay quần áo sạch sẽ, mới chậm chạp đi đến hậu hoa viên.

Lộ Ánh Tịch mới đến dưới cánh cửa vườn hình mái vòm đã thấy hoàng đế đang

ngồi bên chiếc bàn đá trong vườn, mà người đang đứng hầu bên cạnh hắn là một mỹ nữ yểu điệu. Hai người đang nói nói cười cười với nhau, thấy

nàng đến thì lập tức im miệng.

“Hoàng thượng.” Nàng đến nơi, hơi khom người hành lễ.

“Tê Điệp kính chào Hoàng hậu nương nương, nương nương phượng an.” Tê Điệp thùy mị rủ mi mắt, khuỵu gối cúi chào.

“Tê Điệp, nàng lui xuống trước đi.” Hoàng đế bình thản mở miệng, không rõ tâm tình ra sao.

“Vâng, Tê Điệp xin cáo lui.” Tê Điệp cúi chào lần nữa mới thướt tha đi khỏi.

Thấy Tê Điệp đã đi xa, Lộ Ánh Tịch mới dịu hiền nói: “Hôm nay Hoàng thượng

năm lần bảy lượt đến cung của Thần thiếp, Thần thiếp rất vinh hạnh.

Không biết Hoàng thượng có theo luật cũng truy xét Tiệp dư Tê Điệp hay

không?”

Hoàng đế hừ một tiếng, đứng lên nhìn thẳng vào mắt nàng, tức

giận nói: “Nếu nàng có nghi ngờ gì, đến ai, nàng cứ việc nói thẳng. Đừng có nói vòng vo.”

Lộ Ánh Tịch mím môi thật chặt, trong lòng kinh ngạc không thôi. Dường như hắn rất cáu kỉnh, muốn che đậy cũng không che đậy được. Lúc sáng hắn đến hỏi tội nàng vẫn có thể kìm nén đau thương, vì

cớ gì bây giờ hắn không thể giữ vẻ mặt lạnh?

Lông mày hoàng đế cau

chặt lại, đôi mắt chợt lóe sáng. Hắn chợt cảm thấy bản thân như là một

người bị nguyền rủa, không có cách nào có con nối dõi. Lúc trước là do

hắn có hàn độc trong người, nhưng hiện tại lại vì không có hứng thú chạm vào nữ nhân nào khác. Mà nữ nhân hắn muốn chạm vào, một mực không được

để nàng mang thai hoàng tự.

“Hoàng thượng, chuyện của tiểu công chúa có manh mối gì không?” Lộ Ánh Tịch trầm mặc hồi lâu mới nhỏ nhẹ hỏi.

Hoàng đế lắc đầu, ánh mắt lại trầm lạnh hơn. Hắn vốn có chút ngờ vực Tê Điệp, bởi vì hai nước đang âm thầm trở mặt. Thế nhưng vừa rồi hắn thử thăm dò cũng không thấy nàng ta có điểm nào khác thường. Tình trạng này xem ra, Lộ Ánh Tịch vẫn là tình nghi lớn nhất.

Lộ Ánh Tịch bình lặng nhìn

hắn, cũng không hỏi nhiều. Trong hoàng cung này, có bao nhiêu chuyện kì

lạ bất minh cuối cùng đều bị ém nhẹm đi, suốt đời không cách nào khui ra ngoài ánh sáng.

“Nàng có biết vì sao Trẫm trúng hàn độc không?” Hoàng đế bỗng mở miệng hỏi với giọng nói sâu lắng, trầm thấp.

“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch nhỏ giọng trả lời, trong lòng lại tự hỏi, đừng nói là do Diêu Hiền phi ra tay với hắn?

“Do Hoàng đệ của Trẫm gây ra.” Giọng hoàng đế càng nói càng trầm, nhưng nói rất rành mạch: “Năm đó các hoàng tử đều nhảy vào tranh quyền đoạt vị,

giở mọi mánh khóe, thủ đoạn tồi tệ nhất, không ai còn nhớ đến tình thân, nhớ đến dòng máu đang chảy trong người… Trẫm cũng không ngoại lệ. Bởi

vì nếu Trẫm lùi một bước, đối phương sẽ áp sát mười bước. Lúc Trẫm vừa

mới đăng cơ, Tam hoàng đệ mưu phản bức vua thoái vị. Đó chính là lúc

Trẫm trúng hàn độc.”

“Sau này bè phái mưu phản đều phải đền tội bằng án tử?” Lộ Ánh Tịch khẽ khàng hỏi.

“Tam hoàng đệ bị cầm tù.” Tiếng nói hoàng đế thêm trầm ngâm, khàn khàn nói:

“Trẫm vốn định giữ lại mạng hắn, nhưng khi biết được tác hại của hàn độc Trẫm đã xuống tay tàn độc. Có lẽ vì tội nghiệt của Trẫm quá sâu, nhiều

năm qua mỗi ngày Trẫm đều uống thuốc nhưng chỉ khống chế được độc tính,

không cách nào loại trừ tận gốc. Cho đến khi nàng chịu mang hàn độc thay Trẫm.”

“Một tướng nêu công vạn đầu đen rơi[2'>.” Lộ Ánh Tịch lòng nảy sinh cảm thán, thở dài nói: “Nhà quyền quý, khắp nơi là chiến trường.”

Ngay cả tiểu công chúa không ganh đua cùng ai cũng trở thành vật hi

sinh.

[2'> Đây là câu thơ trong bài Kỷ Hợi Tuế của Tào Tùng (đời

Đường). Dựa theo điển tích năm Kỷ Hợi Tuế (897), đời Đường Hy Tông, Trấn Hải Tiết Độ Sứ Cao Biền được phong hầu sau khi trấn áp đẫm máu cuộc

khởi nghĩa nông dân Hoàng Sào ở khu vực Hoa Nam, phía Nam Trường Giang.

Dịch nghĩa bài thơ:

Giang sơn một bãi chiến trường,

Dân đen nào biết đến vùng nào yên?

Xin đừng nói chuyện phong hầu,

Một tướng nêu công vạn đầu đen rơi.

“Có phải Trẫm đã sai?” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, giọng điệu ủ dột hàm chứa bao ẩn ý nặng nề.

“Cái nào đúng cái nào sai, chúng ta lấy cái gì để làm chuẩn mực? Dù thế nào

đi nữa, Hoàng Triều dưới sự cai quản của Hoàng thượng ngày càng phồn

thịnh, nước mạnh dân an.” Do đó nàng mới chiếm được kim bài miễn tử, bây giờ nàng nghĩ lại không biết là đáng giá ra sao.

“Trước đây Trẫm

không tin vào thuyết mọi chuyện đều có nhân quả tuần hoàn, nhưng bây giờ Trẫm càng ngày càng cần phải tin.” Hoàng đế nhếch môi cười khổ không

phát ra tiếng, cõi lòng tan nát. Nếu cuộc đời này hắn không được con

phụng dưỡng, thì đây đúng là tội nghiệt hắn tự tay gieo trồng.

“Hoàng thượng đã được g