
chăng do hắn ta một tay sắp đặt tất cả những chuyện này?
Hoàng đế không có trả lời, chỉ lén nhìn trộm nàng một cái, liền nhanh chóng dời tầm nhìn.
Lộ Ánh Tịch cảm thấy kỳ quái, thắc mắc hỏi: “Hoàng thượng đã điều tra được chuyện gì ư?”
“Nàng để ý nhiều như vậy để làm cái gì? Lo mà dưỡng bệnh cho tốt là được
rồi.” Hoàng đế tự dưng lạnh giọng, lời nói có vài phần không vui.
Lộ
Ánh Tịch cúi gằm mặt. Nếu Lâm Quốc thực sự lén lút liên kết với Ô Quốc,
nếu việc này đúng là do Lâm Quốc gây nên, vậy thì Ô Quốc cũng chẳng khác nào là đồng lõa.
Thấy nàng mím môi không nói, hoàng đế liền dịu
giọng, giải thích với nàng: “Không phải Trẫm giận cá chém thớt, trút
giận lên người nàng. Chỉ là việc này không có liên quan đến nàng. Nàng
đừng để bụng.”
“Thần thiếp hiểu.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, thần sắc có
chút ngổn ngang phức tạp. Nàng cũng muốn triệt để cắt đứt, nhưng dường
như có cái gì đó vẫn cứ vương vấn, ám ảnh, không cho nàng tĩnh tâm.
Hoàng đế đưa mắt nhìn nàng, bỗng thốt ra một câu: “Ánh Tịch, Trẫm không quan tâm nàng đã sinh ở nơi nào.”
“Sao ạ?” Lộ Ánh Tịch nhìn lại hắn, lòng càng hoài nghi hơn nữa. Tựa hồ hôm
nay hắn rất quái lạ? Chẳng lẽ không chỉ ưu phiền vì Huy Thành mà còn vì
chuyện khác?
“Hai ngày nay, Trẫm đã suy nghĩ rất kỹ.” Câu nói này
không đầu không đuôi, nhưng ánh mắt hoàng đế lại đặc biệt nghiêm túc:
“Bất kể xuất thân của nàng ra sao, hiện tại đang sống trong hoàng cung
của Trẫm, đã là Hoàng hậu của Trẫm. Chỉ cần nàng bằng lòng, thì không
cần biết đến quá khứ, cũng không cần đối địch với Trẫm.” Hắn dừng lại
một chút, nhắc lại một lần nữa: “Chỉ cần nàng bằng lòng.”
Lộ Ánh Tịch khó hiểu nhìn hắn lom lom. Sao bỗng nhiên hắn lại xúc động như vậy?
Hoàng đế cũng không nói gì thêm nữa, chỉ vươn tay lên, dịu dàng và yêu thương vô hạn vuốt ve gương mặt của nàng.
… … …
Đêm đến, hoàng đế nghị sự ở Ngự thư phòng. Lộ Ánh Tịch cho tùy tùng thối lui. Một mình nàng thong dong ra khỏi Thần Cung.
Sau nửa canh giờ, nàng đã đứng trước cửa cung Bạch Lộ. Cung điện này khi
xưa nguy nga lộng lẫy, trăm hoa đua nở khoe sắc như gấm hoa; mà hôm nay
ảm đạm không ánh sáng. Ngay cả tiền điện cũng không treo đèn lồng.
Nàng tìm đến một góc tối, lặng lẽ leo tường vào, đi thẳng về hướng tẩm cung
trong cung. Chẳng qua nàng nhất thời cao hứng, nhớ đến những lời Hạ Như
Sương đã nói lần trước, cố ý đến đây thử xem có thu hoạch được điều gì
hay không.
Bên trong tẩm cung lại càng thêm âm u tối tăm, tĩnh mịch giống như lãnh cung vậy.
Lộ Ánh Tịch nhẹ bước đến gần cửa, vểnh tai lên lắng nghe. Bên trong bỗng
nhiên vang lên tiếng hét chói tai không hề báo trước, xuyên thủng màn
đêm tĩnh lặng.
Lộ Ánh Tịch hết hồn, mau chóng nhảy lên đỉnh điện.
Nàng gập lưng bám trên đó, nhẹ nhàng di chuyển vài miếng ngói lưu ly.
Nàng liền thấy bên dưới, trong phòng có một nữ tử vừa nắm kéo mái tóc
dài rối tung của mình, vừa la hét kịch liệt.
“Thả Bản cung ra ngoài!
Bản cung là hoàng quý phi, các ngươi dựa vào cái gì mà giam giữ Bản
cung! Hoàng thượng! Bản cung muốn gặp Hoàng thượng! Cẩu nô tài các ngươi dám cả gan ngăn cản Bản cung gặp Hoàng thượng!”
Bên cạnh nữ tử kia có hai cung nữ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nương nương, đã muộn rồi. Người nên đi ngủ rồi.”
Nữ tử kia nhắm mắt bịt tai, nóng nảy đi qua đi lại, khuôn mặt dữ tợn nhăn nhúm.
Lộ Ánh Tịch hoảng sợ, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn không gặp mà Hạ Như Sương đã biến thành bộ dạng như vậy.
“Ha ha! Ha ha!” Chỉ thấy Hạ Như Sương bỗng nhiên cười to, lạnh lùng nói một mình: “Hoàng thượng độc ác, Bản cung cũng không trông mong vào loại nam nhân bạc tình đó. Nhưng Bản cung cho dù có chết, cũng muốn kéo con tiện nhân Lộ Ánh Tịch chết cùng!”
Hai cung nữ dường như đã nghe cái này quá quen, không kinh sợ chút nào, vẫn tiếp tục lải nhải khuyên nhủ nàng ta.
“Thật đúng là con tiện nhân chết tiệt! Nếu không phải do nó, Bản cung sao lại rơi vào kết cục thê thảm như ngày hôm nay! Con tiện nhân đó sợ Bản cung sinh hạ hoàng tử, sẽ đoạt mất Hậu vị của nó!” Hạ Như Sương nghiến răng
oán hận chửi bới: “Cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, giả mạo công chúa Ô Quốc, vậy mà còn thoải mái đội mũ Hoàng hậu trên đầu!”
Lộ Ánh Tịch nghe xong sững sờ. Nàng nghi có phải Hạ Như Sương phát điên nên nói
năng vớ vẩn rồi không. Nhưng nàng lại nhớ đến những lời hoàng đế nói hôm nay…
Nàng không còn lòng dạ nào ở lại nghe những lời chửi mắng hoàng đế của Hạ Như Sương. Lộ Ánh Tịch lợi dụng bóng đêm, thi triển khinh
công bay về Thần Cung.
Bây giờ đã gần giờ Hợi nhưng hoàng đế còn chưa trở lại. Nàng ngẩn ngơ ngồi dựa vào gối đệm trên giường nhỏ, không chủ
định mà thở dốc. Do nàng vừa mới dùng nội lực, nên ngực dần dần phát
đau.
Lúc đầu nàng vẫn không để ý đến tình trạng này, một mạch nghĩ
đến mấy chữ “Giả mạo công chúa Ô Quốc”. Nhưng ngực nàng ngày càng đau
thắt lại, sắc mặt nàng dần tái mét.
Đau đớn cực hạn, nàng cuộn người
ôm chính mình. Nàng lăn lộn trên giường, chỉ nửa khắc trôi qua mà mồ hôi thấm ướt áo. Nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo, nàng cười giễu chính mình. Những đau khổ này là