
Lang Thành nghe đây! Bất kể là bách tính hay là quân sĩ, chỉ cần hạ vũ khí đầu hàng, quân ta tuyệt đối sẽ không làm hại đến tính mạng của các ngươi!” Tiếng kêu gọi đầy nội lực hầu như vang vọng hơn
nửa tòa Lang Thành.
Tiếp nhận lời kêu hàng là một quang cảnh vắng vẻ, lặng ngắt như tờ. Lang Thành thoáng chốc trở thành một tòa tử thành.
“Nếu không chịu đầu hàng, chớ trách quân ta nhẫn tâm tàn sát.” Tiếng nói uy
phong vang to mang theo sự uy hiếp mạnh mẽ, khiến người khác sợ hãi.
Sự vắng lặng lại trôi qua, cảnh hoang vắng tiêu điều làm bầu không khí càng thêm ngột ngạt khó thở, nhưng đã đông thành băng.
Không biết thời gian qua bao lâu, bỗng có một toán binh sĩ bị thương từ con
đường hẻm cách đó không xa đi lại đây, lặng lẽ quỳ xuống.
Sau đó, từng nhóm từng tốp thương binh, tàn binh lục tục xuất hiện, đầu cúi thấp, không nói gì chỉ quỳ gối.
Dưới chân thành, xác chết nằm la liệt, không phân biệt được rõ là quân sĩ
nước nào. Mà tất cả binh lính đầu hàng quỳ trên mặt đất, đều cúi đầu
lặng lẽ, không ai phát ra một tiếng.
Lộ Ánh Tịch đang núp trong nhà
dân thấy thời cơ đã đến, liền dẫn Tình Thấm chậm rãi đi ra. Hai người
giả vờ là hàng binh cùng quỳ gối trước cổng thành. Nàng đang suy nghĩ
làm cách nào để Cận Tinh Phách nhận ra, nàng vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên cổng thành đang treo lơ lửng một người!
Là Phạm Thống?!
Cận Tinh Phách muốn giết hắn ta để thị chúng! Người đang bị treo ngược kia mặc áo giáp dính máu, khuôn mặt lem luốc,
mái tóc dài đen rối xù. Tuy nàng không nhìn rõ mặt mũi hắn ta, nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, phát sáng long lanh. Hắn ta không có chút dáng
vẻ hèn mọn của kẻ bại trận bị bắt làm tù binh. Lộ Ánh Tịch không khỏi
thở dài thườn thượt khi ngẩng đầu nhìn hắn ta. Trận phản kích này có lẽ
là trận thắng lợi đầu tiên của Ô Quốc. Tuy Phạm Thống võ nghệ cao cường
nhưng chưa hẳn đã giỏi bày binh bố trận, làm thống lĩnh trận chiến.
Nhưng mà, nàng suy đi tính lại, Mộ Dung Thần Duệ sẽ không tính toán
không chu toàn như vậy, e rằng còn có viện binh ở sau.
“Cận Tinh Phách!” Nàng đứng bật dậy, hét thật lớn. Trên tay nàng giơ cao một khối ngọc bài óng ánh.
Phía cổng thành nhất thời im ắng, lập tức có một thân hình mặc áo bào đen bay vút từ trên xuống như đại bàng tung cánh oai hùng.
Chỉ trong chớp mắt, đã có một thanh bảo kiếm lạnh băng kề trên cổ nàng.
“Ngươi là ai? Vì sao có ngọc bài này?” Tiếng nói uy nghiêm đầy sát khí, lạnh
lùng giống như khuôn mặt của nam tử mặc áo bào đen vang lên.
“Cận Tinh Phách, là ta đây.” Lộ Ánh Tịch nhìn thẳng vào hắn ta, ngữ khí nhỏ nhẹ, “Lộ Ánh Tịch.”
Nam tử kia hơi giật mình, vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt sắc lạnh dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Lộ Ánh Tịch vẫn bình tĩnh để mặc hắn ta quan sát, nhỏ giọng nói: “Ngươi
biết thuật dịch dung, hẳn là không khó nhận ra ta. Chỗ này không tiện
nói chuyện, để ta lên cổng thành trước đã.”
Nam tử lấy ngọc bài trong tay nàng, xem xét tỉ mỉ một lúc mới thu hồi bảo kiếm.
“Xin mời.” Hắn ta cũng nhỏ giọng, khẽ cúi người kính cẩn.
Lộ Ánh Tịch mỉm cười, dẫn Tình Thấm lên thành lầu.
Khi đứng ở trên cao, váy áo bị gió thổi bay phất phơ, làm khí lạnh thấm vào da thịt.
Cận Tinh Phách bưng tới một chậu nước, để cho Lộ Ánh Tịch rửa lớp hóa trang.
“Đúng là Công chúa điện hạ.” Cận Tinh Phách cũng không quá ngạc nhiên, chỉ
mỉm cười và kiêu hãnh nói: “Công chúa đến thật đúng lúc. Hoàng Triều ức
hiếp Ô Quốc của chúng ta, xem chúng ta như chốn không người. Cận Tinh
Phách ta sẽ cho bọn chúng thấy cái gọi là thắng làm vua, thua làm giặc
là như thế nào!”
“Ngươi muốn giết gà dọa khỉ?” Lộ Ánh Tịch cau chặt mày, ánh mắt hướng về Phạm Thống đang bị treo trên tường thành kia.
“Ngươi muốn làm giảm sĩ khí của quân địch, vốn không có gì đáng trách. Nhưng
nếu vì vậy mà kích động cơn thịnh nộ của Hoàng Triều, sợ là cái chúng ta có được không bù được với tổn thất sau này.”
“Công chúa đang lo
viện binh của Hoàng Triều đang kéo đến?” Cận Tinh Phách nhướng mày, ánh
mắt khí khái cao ngất, “Ô Quốc của chúng ta có quân đoàn áo giáp đen của Hi doanh chống đỡ, không cần sợ Hoàng Triều của bọn chúng!”
“Ngươi đang chỉ huy quân đoàn áo giáp đen?” Lộ Ánh Tịch không khỏi há hốc mồm
sửng sốt, “Đây là đội quân bảo vệ kinh thành, nếu vậy, bây giờ kinh
thành chẳng phải là…”
“Công chúa đã lâu chưa về Ô Quốc, nên không biết tình hình hiện tại.” Cận Tinh Phách đanh mặt, trầm giọng nói:
“Cuộc chiến này có thể nói là trận tử chiến đến cùng của Ô Quốc chúng
ta. Nếu chúng ta thua, Du Thành thất thủ đồng nghĩa với nạn diệt quốc.”
Lộ Ánh Tịch trầm mặc, suy nghĩ giây lát mới đi đến bên cạnh tường thành. Nàng tự mình kéo dây thừng đang treo Phạm Thống.
“Công chúa?” Cận Tinh Phách ngăn cản, đôi mắt nhíu lại, sẵng giọng nói: “Công chúa, lý do vì sao người rời khỏi hoàng cung Hoàng Triều?”
Lộ Ánh Tịch không để ý đến hắn ta, vẫn khăng khăng kéo Phạm Thống lên.
Cận Tinh Phách không tiếp tục ngăn cản, nhưng nét mặt đã xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Lộ Ánh Tịch cởi hết dây thừng buộc chặt trên người Phạm Thống ra xong.
Nàng mới quay đ