XtGem Forum catalog
Phượng Tê Thần Cung

Phượng Tê Thần Cung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327854

Bình chọn: 7.5.00/10/785 lượt.

t mạng. Phạm mỗ từng lập lời thề suốt cuộc đời này vĩnh

viễn đi theo Hoàng thượng. Chắc Hoàng hậu cũng biết một câu này: nhận

của người chút ân huệ, nguyện hết lòng báo đáp.”

“Phạm hiệp sĩ trung

thành, can đảm, chính nghĩa. Bản cung tự thấy mình không bằng.” Lộ Ánh

Tịch cười nhạt nhìn hắn ta. Nàng đương nhiên vừa nghe đã hiểu, hắn ta là muốn ám chỉ nàng, sau này nàng cũng phải như hắn ta, phải một lòng một

dạ với hoàng đế.

Phạm Thống lại hừ tiếp một cái nữa, chỉ cảm thấy nàng là gỗ mục không thể trạm khắc được.

“Phạm hiệp sĩ muốn đến tẩm cung gặp Hoàng thượng? Có chuyện gì cần bẩm báo?”

Lộ Ánh Tịch thay đổi đề tài nói chuyện, ý cười trên môi vẫn không giảm.

Mỗi lần gặp vị Phạm đại hiệp này, không hiểu sao nàng cảm thấy tâm tình

hớn hở. Có lẽ do tính khí trẻ con của nàng chưa mất hết, lấy việc trêu

chọc người khác làm thú vui.

“Phạm mỗ có việc cần cầu kiến Hoàng

thượng, nhưng thái giám nói phải được Hoàng hậu thông qua.” Nhắc đến đó, Phạm Thống càng tức tối bất mãn, nàng rõ ràng là lợi dụng lúc hoàng

thượng bị thương nặng nằm trên giường, cáo mượn oai hùm.

“Hoàng

thượng đang nghỉ ngơi, Phạm hiệp sĩ có chuyện gì thì nói với Bản cung,

Bản cung sẽ truyền đạt thay ngươi.” Lộ Ánh Tịch vẫn thân thiện mỉm cười.

“Đa tạ Hoàng hậu có lòng, nhưng ngày mai Phạm mỗ sẽ trở lại cầu kiến thánh

thượng.” Phạm Thống không bị mắc lừa, trừng mắt nhìn nàng, sau đó phất

áo rời khỏi.

Lộ Ánh Tịch cười khúc khích, nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn ta. Hiếm khi thấy hắn ta thông minh được một lần, biết giữ lại

tâm tình. Nàng quả thực cố tình làm vậy, muốn cướp thông tin thu thập

được trước hoàng đế. Tẩm cung bị thiêu trụi, Lộ Ánh Tịch theo mệnh lệnh của hoàng đế, buộc lòng phải ở tạm Thần Cung.

Nữ tử trong chốn hậu cung này đều muốn trèo lên long sàng, còn nàng ngủ ở

đó xương cốt lại ê ẩm, nhức mỏi. Không phải long sàng không thoải mái,

mà do nàng ngủ không quen. Lòng nàng có một nỗi ám ảnh, cảm giác đâu đâu cũng có hơi thở của Mộ Dung Thần Duệ. Trong đầu tự dưng cứ quanh quẩn

một câu nói: sống ngủ cùng giường đắp chung chăn, chết nằm cùng mộ chung quan tài. Càng nghĩ lại càng thấy không được tự nhiên, thoải mái.

Khi ánh nắng ban mai chiếu rọi, nàng mới thức dậy. Nhưng hoàng đế còn dậy

sớm hơn nàng, đã lên thượng triều. Nàng không nhịn được cảm thán, bậc đế vương cao quý bậc nhất lại gian lao vất vả hơn những người dân lao động bình thường.

Sau khi dùng xong bữa sáng, nàng ra khỏi Thần Cung đến

cung Phượng Tê. Chẳng biết qua một đêm chìm trong biển lửa, chỗ ở của

nàng đã cháy thành hình dạng ra sao rồi.

Bước vào cung, nàng không

đến thẳng tẩm cung mà đến thiên điện trước. Hai ngày vừa qua trong cung

nổi sóng gió, nhưng bên phía Tê Điệp lại yên ả khác thường. Đương nhiên

nàng muốn xem thử chuyện gì đang xảy ra.

Vừa bước chân vào cửa điện, đã thấy Tê Điệp trước khi tiếng truyền gọi nghênh đón Phượng giá nổi lên.

“Cung chúc Hoàng hậu nương nương phượng an!” Tê Điệp cúi người hành lễ, mặt

mang theo nụ cười, vẫn ngọt ngào, xinh đẹp nhưng rụt rè như trước.

“Miễn lễ.” Lộ Ánh Tịch ngồi trên ghế dành cho chủ, nhã nhặn mở miệng nói,

“Tối hôm qua trong cung Phượng Tê xảy ra nhiễu loạn, có làm kinh động

đến ngươi? Không bị động thai chứ?”

Tê Điệp cúi đầu kính cẩn trả lời: “Nhờ hồng phúc của Hoàng hậu, Tê Điệp không sao. Tối hôm qua Tê Điệp đi nghỉ sớm, nghe thấy bọn cung nữ hoảng loạn la hét sợ hãi, mới giật mình tỉnh giấc, biết trong cung bị hỏa hoạn.”

“Như vậy, trước đó có thích khách lẻn vào thiên điện của ngươi, ngươi cũng không phát hiện ra?” Lộ

Ánh Tịch thuận miệng hỏi, thực ra Hình bộ thượng thư Thẩm Dịch theo luật lệ thẩm vấn, đã hỏi qua Tê Điệp kỹ càng.

Tê Điệp hơi ngẩng đầu, ra

vẻ nghĩ ngợi: “May là những tên thích khách kia bị Tình Thấm phát hiện

kịp, không thì… Bây giờ nghĩ lại, thật đáng sợ.”

Lộ Ánh Tịch mím môi

khẽ cười. Trong hoàng cung này, mỗi người đều có thiên phú đóng kịch.

Cung Phượng Tê xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn như vậy, Tê Điệp từ đầu

đến cuối lại không hỏi han một câu?

Thấy nàng không nói, Tê Điệp cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đứng một bên.

“Tê Điệp.” Lộ Ánh Tịch thình lình gọi tên nàng ta, giọng nói dần trầm thấp, đôi mắt rực sáng, “Tên thích khách lẻn thẳng vào điện của ngươi, rõ

ràng muốn gây bất lợi với ngươi. Trong lòng ngươi nếu có nghi nghờ ai,

cứ nói thẳng, Bản cung chắc chắn sẽ giải quyết giúp ngươi.”

Môi Tê

Điệp khẽ nhúc nhích, chần chừ hồi lâu, lúng túng nói: “Tê Điệp không dám phỏng đoán lung tung, nhưng mà…” Nàng ta dừng lại, thanh âm càng ngày

càng nhỏ, “Lúc trước Tê Điệp dường như có đắc tội với Diêu, Diêu…” Nàng

ta tỏa ra sợ hãi không dám nói hết, vẻ mặt lo sợ bất an.

“Ừ.” Lộ Ánh

Tịch lạnh nhạt lên tiếng. Nàng cũng nghĩ đến điều này, nếu đúng là Diêu

Hiền phi ghi hận trong lòng, lại không muốn nhìn thấy Tê Điệp sinh hạ

hoàng tự, quả thực nàng ta âm thầm ra tay là có khả năng rất cao.

“Hoàng hậu nương nương.” Tê Điệp nhỏ nhẹ gọi một tiếng, ánh mắt đầy sợ hãi,

ngập ngừng nói, “Tê Điệp nghe phong phanh các cung nữ nói chuyện, Hình