
i.
Hắn dần dần không nói mê nữa, nhưng thân thể bất thình lình chấn động, kêu lên một tiếng thảm thiết: “Ánh Tịch… Á…”
Nàng giật mình, vội vàng điểm huyệt ngủ của hắn. Rốt cục hắn cũng bình tĩnh
lại, cả người không run rẩy nữa, thế nhưng trên mặt vẫn lưu lại vẻ đau
khổ khôn cùng.
Hắn đã mơ thấy cái gì? Lộ Ánh Tịch hoang mang suy
nghĩ. Chẳng lẽ mơ thấy nàng giết hắn? Nhưng lúc trước hắn bị mũi kiếm
kia đâm xuyên qua lưng, cũng không la một tiếng, chỉ chịu đựng khó chịu
hừ một tiếng. Còn có chuyện gì đau đớn hơn so với đối mặt với chết chóc?
Nàng nhìn hắn chằm chặp, nhếch môi cười khổ. Trên đời này, đối với nàng mà
nói chuyện đau đớn hơn cái chết, đó là thân bất do kỷ, mà tâm cũng bất
do kỷ. Hắn cũng như vậy sao? Lúc hoàng đế tỉnh lại đã là hai canh giờ sau. Mồ hôi lạnh thấm ướt áo, ẩm ướt dính trên người hắn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mặt mày mệt mỏi hốc hác.
“Hoàng
thượng đã tỉnh?” Lộ Ánh Tịch vẫn luôn ở bên trông nom, thấy hắn mở mắt
ra, liền nghiêng người tới trước khẽ hỏi, “Người có thấy khó chịu ở đâu? Vết thương còn đau không? Thái y đang đợi bên ngoài, có cần gọi họ
vào?”
Hoàng đế mấp máy khóe miệng, như muốn cười, lại như không có chút sức lực nào, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ.
Lộ Ánh Tịch nhíu mày, đang muốn cất giọng nói, đã nghe thấy hoàng đế yếu ớt mở miệng: “Trẫm đói sắp chết...”
Nàng ngẩn người, dở khóc dở cười nhìn hắn. Nàng còn tưởng hắn mình đồng da
sắt, thì ra khi bị bệnh cũng giống một người bình thường.
Nàng bưng
tới chén cháo thuốc đã được chuẩn bị sẵn, múc một muỗng đưa đến bên
miệng hắn, ôn nhu nói: “Thần thiếp đã nghiền viên thuốc trộn lẫn trong
cháo.”
Hoàng đế há miệng, tay nàng từ từ nâng muỗng cháo, trầm mặc không nói gì.
Lộ Ánh Tịch đút cháo rất chậm, động tác dịu dàng, từng muỗng từng muỗng một cho đến khi hết chén.
Hoàng đế ăn hết, thở dài một hơi, vẫn nằm bất động, nhưng ánh mắt đã sáng hơn.
“Có phải Hoàng thượng đã gặp ác mộng?” Đặt chén sứ sang một bên, Lộ Ánh Tịch nhẹ nhàng hỏi.
“Ừ.” Hoàng đế thấp giọng trả lời, trong phút chốc đôi mắt sâu lắng gợn sóng. Trong lúc mê man, hắn thấy toàn thân như bị thiêu đốt, như đặt chính
mình trong biển lửa hừng hực, đau đớn không chống đỡ nổi. Trong lúc thần trí hỗn độn, cơn ác mộng như ma quỷ đu bám hắn, từng chuyện cũ đau buồn thảm thiết hiện lên rõ rệt như mới xảy ra hôm qua. Cả tâm hồn và thể
xác đều chịu giày vò.
“Hoàng thượng còn nhớ được đã nằm mơ thấy gì
không?” Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ hỏi, nói sự thật, “Hoàng thượng gọi tên Thần thiếp, có phải đã mơ thấy Thần thiếp?”
“Trẫm gọi tên nàng?” Hoàng đế sững sờ, vẻ mặt bối rối, “Trẫm không nhớ chút nào.”
“Cảnh mộng hư vô, không nhớ cũng không sao.” Lộ Ánh Tịch mỉm cười, không hỏi thêm.
Hoàng đế nhắm mắt, như đang suy ngẫm. Thực ra hắn còn nhớ, mặc dù hơi mờ
nhạt, nhưng có thể nhớ mang máng. Hắn mơ thấy thời khắc bị nhát kiếm đâm xuyên qua cơ thế. Cảm giác đau đớn, cái cảm giác đối mặt với tử thần
đó, trong mơ vô cùng chân thật, thậm chí còn đáng sợ hơn so với thực tế
xảy ra. Chỉ có điều hắn mơ thấy mũi kiếm kia đâm xuyên thấu qua ngực
nàng. Mà hắn đứng phía sau nàng, kiếm kia lại đặc biệt dài, xuyên qua
người nàng đâm thẳng vào hắn. Máu chảy thành sông, tựa như cả biển máu,
mùi máu nồng nặc, vô cùng đáng sợ.
Lộ Ánh Tịch vắt khăn ướt, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, lại khẽ hỏi: “Sao Hoàng thượng muốn cứu Thần
thiếp?” Không biết hắn có hối hận? Lúc này đang là thời kỳ chiến sự giữa hai nước, hắn có rất nhiều việc phải làm, bệnh tình kéo dài thế này,
đương nhiên sẽ vất vả gấp đôi.
Hoàng đế mở mắt ra, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt, khàn khàn đáp: “Nàng là Hoàng hậu của Trẫm, là người vợ kết
tóc se duyên với Trẫm. Sao Trẫm có thế thấy chết mà không cứu?”
Lộ Ánh Tịch nhìn hắn chằm chằm, chỉ khẽ cười không nói.
“Ánh Tịch, nàng không tin Trẫm cũng không sao, nhưng phải tin chuyện tận mắt nhìn thấy.” Hoàng đế chăm chú nhìn nàng, giọng nói trầm thấp, ấm áp
hiếm thấy, “Cho dù Trẫm có muôn vàn tính toán, cũng không tùy tiện đem
tính mạng bản thân đi đánh cược. Đỡ thay nàng mũi kiếm kia, Trẫm cũng
không suy nghĩ nhiều, cũng không kịp suy nghĩ, chỉ còn phản ứng bản năng của cơ thể.”
Lộ Ánh Tịch không có lời nào để đối đáp, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thăm thẳm như biển cả của hắn, chợt cảm thấy đáy mắt hắn
như dòng nước xoáy cuồn cuộn, sức mạnh vô hình hùng dũng muốn kéo nàng
rơi vào.
Hoàng đế cũng ngắm nhìn nàng, không nói nửa lời. Hắn thật
lòng muốn cứu nàng, vốn tưởng bản thân mình sẽ chỉ bị trày da tróc vảy
chút ít, không ngờ đã đánh giá sai. Tên thích khách kia nội công thâm
hậu khác thường, một kiếm đâm thấu xương. Có điều những suy nghĩ này,
hắn tất nhiên sẽ không nói thật với nàng.
Lặng im trong chốc lát, Lộ
Ánh Tịch dời tầm mắt, lời nói dịu nhẹ: “Được Hoàng thượng liều mình cứu
giúp, Thần thiếp khắc cốt ghi tâm, đến chết cũng báo đáp.”
Hoàng đế khẽ cười đáp: “ Nói như vậy, duyên phận của Trẫm và nàng sẽ kéo dài đến kiếp sau.”
Lộ Ánh Tịch im lặng, lát sau mới nói: “Hoàng thượng, trước khi người tỉnh lại, có Hình bộ thư