
ợng thư Thẩm đại nhân cầu kiến.”
“Thẩm khanh gia có chuyện gì khởi tấu?” Ánh mắt hoàng đế nổi lên tia u ám sắc nhọn không dễ nhận biết.
“Là chuyện thích khách, nhưng chưa tìm được chứng cớ sát thực. Trước mắt
Hoàng thượng đang bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, hay là giao toàn quyền cho
Hình bộ xử lý?” Lộ Ánh Tịch đưa ra đề nghị.
“Vậy cũng được.” Dường như hoàng đế cảm thấy kiệt sức, mệt mỏi nhắm mắt, không lên tiếng nữa.
“Hoàng thượng nên nghỉ ngơi một chút, Thần thiếp đi gọi thái y tới thay thuốc
cho Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch ngưng mắt nhìn hắn một lúc mới đứng dậy
đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân của nàng xa dần, hoàng đế bỗng
nhiên mở mắt, ánh mắt u ám khôn lường. Thích khách mai phục Thần Cung
lần này không tầm thường. Lúc đầu hắn còn nghi ngờ là do nàng sắp đặt,
nhưng hình như không giống. Còn tên thích khách phóng hỏa cung Phượng
Tê, là do hắn sắp xếp. Thời gian gần đây, hắn sai người âm thầm lục soát lãnh cung, nhưng vẫn không tìm được dấu vết mật đạo. Cho nên hắn mới
nảy sinh nghi ngờ, có lẽ lãnh cung chỉ là sương mù nàng giăng ra, thực
ra mật đạo ở trong cung Phượng Tê của nàng.
Hắn sai người đốt tẩm
cung của nàng, không phải là muốn mạng nàng, chẳng qua muốn bức nàng vào đường cùng để nàng phải trốn trong mật đạo, nhưng ai ngờ đâu nàng khi
không lại chạy đến Thần Cung, làm bao công sức của hắn thành công cốc.
Không thể trách hắn ác độc vô tình, là do nàng lấy trứng chọi đá. Sự tồn tại của mật đạo, với hắn mà nói, giống như trong hoàng cung bị đặt
thuốc nổ vậy, sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Thử nghĩ, nếu mật đạo đủ
dài, đủ để giấu nghìn người, hay vạn người, đây dúng là hiểm họa nguy
hiểm cỡ nào! Nhưng tên thích khách bịt mặt bằng gấm đen viền vàng không
phải người của hắn. Đoán là có người bày trò vàng thau lẫn lộn, đánh lừa mọi người. Biết đâu có liên quan đến thích khách ẩn náu ở Thần Cung.
Lộ Ánh Tịch ra khỏi phòng ngủ của hoàng đế, gọi thái y vào, bản thân lại đi ra vườn hoa phía trước hít thở không khí.
Đèn lồng rực sáng, tô điểm bóng đêm, ánh sáng phản chiếu lên các mái điện
ngọc bằng ngọc lưu ly vàng rực cong cong xung quanh, rực rỡ đẹp mắt.
Lộ Ánh Tịch đứng dưới tán cây một gốc hoa quế, tĩnh tâm nhìn về nơi xa
xăm. Tẩm cung của nàng bị đốt, cần phải mất ít thời gian sửa chữa. Mà
trong khoảng thời gian này,tốt nhất nàng không nên mạo hiểm bí mật liên
lạc với Hi vệ. Điều đó cũng có nghĩa là nàng sẽ không nắm bắt được tình
hình, tin tức bên ngoài, cũng không thể làm gì trong cung. Nghĩ tới điều này, nàng không thể không nghi ngờ hoàng đế. Ơn là ơn, nghĩa là nghĩa,
nàng không thể gộp hai cái làm một được.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi
qua, cánh hoa tung bay như mưa rào, tới tấp phất phơ trong gió, rơi trên mái tóc dài đen nhánh của Lộ Ánh Tịch. Gió mát thổi nhè nhẹ làn váy của nàng bay phấp phới, giống như đang uyển chuyển khiêu vũ cùng những cánh hoa, phiêu diêu xao động, như một bức tranh thiên nhiên đẹp không sao
tả xiết.
Phạm Thống đang đi về phía này liền dừng bước, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Hắn ta còn tưởng bản thân mình bị ảo giác, được nhìn thấy tiên nữ giáng trần hư hư thực thực, nhưng hóa ra lại là hoàng hậu
đáng ghét kia!
Lộ Ánh Tịch nghe thấy tiếng bước chân, xoay người nhìn hắn ta, xinh đẹp mỉm cười.
Phạm Thống đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, căm ghét cắn chặt hàm răng.
Hoàng hậu chết tiệt không biết liêm sỉ kia, ngang nhiên quyến rũ hắn
ta?!
Lộ Ánh Tịch thấy sắc mặt hắn ta lúc đỏ lúc xanh, không khỏi vui
mừng. Người này quả thực rất thú vị. Nàng chỉ là tức cảnh sinh tình mà
mỉm cười, hắn ta lại tức giận thành bộ dáng như thế?
Nàng cười cười
nói: “Phạm hiệp sĩ, bắt được người chưa?” Nàng nghe nói sáng nay hắn ta
xuất cung, dò hỏi trong chốn giang hồ có người nào lén lút thuê sát thủ. Lòng trung thành của hắn ta rất đáng khen, nhưng đáng tiếc là thiếu mưu trí. Nếu tử sĩ đã xuất đầu lộ diện, và nhất là được bồi dưỡng nhiều
năm, sẽ không giống với sát thủ võ lâm bình thường.
Phạm Thống hừ một tiếng, hướng về phía nàng đang bước đến chắp tay hành lễ, lạnh lùng trả lời: “ Phạm mỗ nhất định sẽ tận lực truy bắt thủ phạm. Xin Hoàng hậu
yên tâm.”
Lộ Ánh Tịch mím môi cố nén cười. Thường nghe nói người có
học thường đa nghi, người dũng cảm ít lo âu, loại người thứ hai là để
nói về Phạm Thống, trung thành chính trực. Còn chưa biết thủ phạm là ai, hắn ta đã nghiến răng nghiến lợi muốn băm kẻ đó thành hàng trăm hàng
ngàn mảnh.
Thấy ánh mắt nàng chứa đầy ý cười, Phạm Thống không khỏi
phát cáu, cố gắng nói lớn: “Mặc dù Phạm mỗ bất tài, nhưng tuyệt đối sẽ
không ngồi yên nhìn Hoàng thượng bị ám sát!”
“Phạm hiệp sĩ muốn ám chỉ Bản cung khoanh tay đứng nhìn?” Lộ Ánh Tịch nhàn nhạt nói tiếp.
Phạm Thống nghiến răng, hậm hực nhìn nàng. Hắn ta mặc kệ nàng có khoanh tay
đứng nhìn hay không, nhưng nàng hại hoàng thượng bị trọng thương, đó
chính là tội không thể tha thứ!
“Phạm hiệp sĩ, có phải Hoàng thượng từng có ơn với ngươi?” Lộ Ánh Tịch hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy.” Phạm Thống gật đầu, lạnh lùng nhìn nàng nói, “Hoàng thượng từng
cứu Phạm mỗ mộ